Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế



Author: Mai Tuyết Vân

Nghĩ đến đây, Tần Thiên bất ngờ nhận được tin nhắn của Hàn Tinh Nhi, cô ta nói đã tìm khắp nơi trong của Thiện Lăng Dương nhưng không thấy đồ hắn cần. Vì thế cô ta nghi ngờ có thể Thiện Lăng Dương không giao đồ cho thân tín mà chính hắn cũng là dị năng giả hệ không gian.

Nhận được tin này, Tần Thiên cau mày mọi người đều biết Thiện Lăng Dương là dị năng giả hệ kim, nhưng có phải hắn che giấu dị năng hay không thì chẳng ai biết. Nếu Thiện Lăng Dương thật sự có không gian mà nói, vậy làm sao hắn động thủ với thứ thuốc kia được? Rơi vào thế bí, Tần Thiên chỉ còn cách tạm thời phái người giám sát Thiện Lăng Dương 24/7 tìm kiếm câu trả lời.

Bạch Nhược Oánh xem xong màn diễn mang theo Mặc Doãn Cuồng rời đi, chẳng qua trên đường trở về cô không nhìn thấy trong mắt anh lóe lên tia sáng khác lạ. Lúc này hai người hơi buồn phiền, biệt thự của chị Mai đã có Nguyên Ưng và bà Bạch, tóm lại cũng không còn nơi để đi. Thôi thì ít nhất bản thân cô còn có không gian mà, người khác vào không được nhưng Mặc Doãn Cuồng là ngoại lệ.


Hai người tìm một nơi kín đáo, trực tiếp tiến vào không gian.

"Bây giờ em có thể đi gặp Lưu Minh không?" Tiến vào không gian, linh khí xông vào mũi, Bạch Nhược Oánh muốn biết tình hình của Lưu Minh, cô nhìn Mặc Doãn Cuồng.

"Lưu Minh?" Mặc Doãn Cuồng sửng sốt, sự nghi hoặc ánh lên rồi biến mất trong mắt anh, sau đó nói: "Bây giờ Lưu Minh đang trong thời kỳ quan trọng, em tạm thời không thể đến đó, Nhược Oánh, em đi nghỉ trước đi, anh cũng phải về cung điện một chuyến, xem thử tình hình."" Nói xong anh đi đến cung điện Hồng Liên.

Bạch Nhược Oánh nghi hoặc nhìn theo bóng lưng anh, sao cô cảm thấy hình như Mặc Doãn Cuồng không ổn. Nhưng sau đó cô lại lắc đầu, có thể là vì anh mới tỉnh lại. Cô cũng cảm thấy mệt mỏi, trở về nơi mình thường ở.

Mặc Doãn Cuồng đi phía trước cảm thấy Bạch Nhược Oánh đã không còn phía sau, anh mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thả chậm bước chân, nhìn cung điện Hồng Liên của mình. Trong ánh mắt lạnh lùng, nghĩ đến chuyện hôm nay, anh cười tà mị: "Xem ra có một số việc, yêu cầu ta phải suy nghĩ một chút, chắc ta phải thay đổi kế hoạch của mình mới được.""

Cứ như vậy một đêm bình an.

Tuy rằng nhà họ Bạch bị người khác chiếm, nhưng ngày hôm sau trời vừa sáng là cô đã về nhà, vì ông Bạch và ông Hình đang ở đây.

Cùng lúc ấy trời vừa sáng, ông cụ Bạch đã không biết xấu hồ bắt đầu la lối đói bụng muốn ăn cơm. Nhưng trước giờ đều là do bà Bạch nấu, ông Bạch nhìn đồng hồ sao giờ này bà Bạch còn chưa về.


Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng trở về vừa vào cửa đã nghe: "Mày xem mày cưới đứa con dâu như thế nào, có phải muốn ông cháu tôi đói chết không, giờ nào rồi mà cô ta còn chưa trở về nấu cơm, không có chút kính già yêu trẻ gì cả... Đã nói với mày từ sớm, không được cưới đứa con gái nghèo hèn không có đầu óc đó, nhưng mày không nghe lời, bây giờ thì rõ ràng rồi...""

Bạch Nhược Oánh nhịn không được: "Ông cụ Bạch nhà giàu, chúng ta không trèo cao nổi, không phải ông đã đoạn tuyệt quan hệ với ba tôi rồi sao, dựa vào cái gì mà bắt mẹ tôi nấu cơm cho ông. Hừ, Đại tiểu thư họ Bạch đâu, cô ta không phải cháu gái ông sao, sao cô ta không nấu cơm, còn muốn để ông nội mình chết đối sao, đúng là không biết lễ nghĩa. Còn nữa ông cụ Bạch, xin ông chú ý thân phận của mình, căn biệt thự này là của chúng tôi, ông chẳng qua chỉ là một người khách còn muốn sỉ nhục chủ nhà, tôi không cần biết ông là cái thá gì, cút ra ngoài cho tôi!""

"Tiểu Oánh!"" Ông Bạch có chút tức giận nhìn con gái mình, tuy rằng ông cũng không vui khi nghe ba mình nói thế, nhưng cũng là ba ông, ông nội của Bạch Nhược Oánh, cô không thể nói thế.

"Nhìn xem, nhìn xem, đúng là gà đẻ ra gà, thứ không có giáo dục!"" Ông cụ Bạch tức đến không thở được, ở trong lòng ông ta, cô còn chưa nhận tổ quy tông, ông ta cũng không thừa nhận cô, cho nên vốn không hề xem cô là người nhà.

Mới sáng sớm đã có người mắng mẹ minh, trong lòng Bạch Nhược Oánh vô cùng tức giận, cau mày nhìn ba mình. Ngày hôm qua giữ bọn họ lại đã là hết lòng hết sức, nhưng ông ta lại hoàn toàn không biết tự trọng, còn sĩ nhục cô và mẹ. Chẳng lẽ ba cô còn muốn khúm núm nữa, Bạch Nhược Oánh nhìn ba mình, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.

Thấy ánh mắt thất vọng của con gái, ông Bạch sửng sốt.


Ông Hình lắc đầu, đây là việc nhà người ta, nhưng mà ông Bạch cũng quá nhu nhược rồi, haizz!

Bạch Liên Công và Bạch Tử Kiều vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy tình hình này cũng xấu hổ không thôi. Bạch Tử Vũ cũng bước ra, thấy Bạch Nhược Oánh đã khinh thường bĩu môi.

"Sao nào, cô giống mẹ mình nhỉ, thực sự xem mình là đại tiểu thư, muốn để cả nhà tôi đói chết sao?" Lúc này ông cụ Bạch lại bắt đầu kêu gào.

Ông Bạch nhìn ra



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận