Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Trong lòng Trương Quế Vân là sợ Sở Từ bởi vì tức giận mà bán kỹ thuật cho những người khác. Đến lúc đó bà tốn 200
đồng mua kỹ thuật trước đó sẽ giống như người, khẳng định không có lợi
nhuận. Cho nên hiện tại giao 300 đồng phí mua đứt bà cũng không cần lo
lắng người khác cướp con đường kiếm tiền của bà.

Kỹ thuật nhỏ này kiếm không được nhiều tiền. Nhưng một người phụ nữ như bà lại có thể
trong lúc rãnh rỗi cố gắng giảm bớp áp lực trong nhà.

Cũng may
lúc này Sở Từ đúng lúc không đất, vậy khẳng định cần tiền xây nhà. Bà
đến đúng lúc coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

"Được, sau khi thím đưa tiền cháu sẽ viết một tờ cam kết, bảo đảm 100 loại đó

sẽ không truyền ra ngoài." Sở Từ dứt khoát lên tiếng như thể không nhớ
rõ được sự khó chịu với Trương Quế Vân trước đó, thuận miệng nói tiếp:
"Tay thím thế nào?"

Trương Quế Vân hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh
hiểu được cười nói: "Vốn dĩ vết bỏng còn rất nghiêm trọng. Nhưng thuốc
mỡ Hương Như cho qua một buổi tối đã tốt hơn không ít, không khó coi như vậy. Đúng rồi Hương Như, cháu mua thứ này ở đâu? Cháu ngoại gái nhà mẹ
thím cũng bị cháy nắng, còn chưa có lập gia đình đâu, sợ tương lai nhà
chồng ghét bỏ."

"Thứ này cũng không phải mua." Thôi Hương Như lập tức cười: "Đó là thuốc A Từ tự bào chế."

Chị nói ra câu này, đôi mắt Trương Quế Vân nhất thời trừng tròn xoe: "Thật sao?"

Thuốc này ai dùng người đó biết, hiệu quả thật là không có lời gì để nói. Sau khi bôi lên hơi mát lạnh, dường như còn có tác dụng ngăn ngứa. Không
chỉ có như thế, còn có một mùi hương cây cỏ nhàn nhạt, dai dẳng rất
mạnh. Lúc làm việc ngửi được mùi hương này còn cảm thấy hơi thả lỏng.

"Còn có giả à?" Thôi Hương Như cũng hơi kích động.

"Làm sao cháu biết..." Trương Quế Vân tò mò với Sở Từ càng lúc càng lớn.

Bỗng nhiên con bé này biết đan biết điêu khác còn chưa tính. Hiện tại lại còn có thể bào chế thuốc?

Trên thị trấn có phòng khám và có trạm y tế. Nhưng loại vết thương cháy nắng này mỗi người dân nông thôn đều có, không đáng để trong lòng. Nếu con
gái nhà ai chỉ vì chút vết thương này đặc biệt chạy đến thị trấn cho bác sĩ khám khẳng định sẽ bị trưởng bối răn dạy.


"Cả ngày cháu chạy
lên núi nên biết một ít thảo dược. Trước kia còn gặp được một ông lão
hái thuốc dạy cháu không ít." Sở Từ nói dối.

Trương Quế Vân bán tín bán nghi, một lát sau nói: "Vậy cháu còn thuốc này không? Nếu giá thích hợp... thím sẽ mua một ít..."

Chồng của bà là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Loại thuốc này cũng dễ bán, đến những thôn đó cứ rao to lên là được, con gái nào không thích làm đẹp chứ? Nhưng trong thôn lại có mấy đứa bé gái được nuông
chiều từ bé chứ? Trên người đa số đều có chút vết thương.

"Có, một hộp 1 đồng." Sở Từ móc ra một hộp gỗ nhỏ từ trong túi.

Hộp gỗ này rất nhỏ, chỉ có chiều dài khoảng ngón cái, bên trong móc rỗng
ruột và thuốc được đặt vào, thân hộp và nắp hộp được nối với nhau bằng
một sợi dây. Hơn nữa những đồ vật nàng làm ra cũng rất tinh xảo và xinh
đẹp, trên hộp có khắc một loại hoa dại nhỏ.

"Mắc như vậy?" Trương Quế Vân hít thật sâu một hơi. Bà ngạc nhiên cảm thán chủ yếu là số

lượng thứ này, hẳn là bôi không được mấy lần thì hết phải không?

"Hiệu quả tốt là được, thím có thể lấy trước một hộp trở về đưa cho cháu
ngoại gái của thím dùng thử. Nếu chỗ bôi qua không có hiệu quả coi như
cháu chưa nói qua chuyện này. Nếu như có hiệu quả thì thím đến đây bàn
chuyện." Sở Từ cười nói, nói xong đưa hộp thuốc cho Trương Quế Vân.

Thứ này bà thật là dùng chút tâm tư. Nếu diện tích cháy nắng kia nhỏ thì
hộp thuốc này khẳng định là đủ. Nhưng nếu quá lớn thì không phải 3-5 hộp khẳng định cũng không tốt.

Trong thôn có rất ít gia đình sẽ
không tiếc bỏ ra nhiều tiền mua loại đồ này cho con gái như vậy. Nhưng
nếu là con gái chuẩn bị làm mai thì khác. Con gái có thể làm việc và lớn lên xinh đẹp tự nhiên cũng có thể tìm được gia đình có điều kiện tốt
hơn, tác dụng của gương mặt từ trước đến nay cũng đều không nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận