Editor: demcodon
Sở Từ cũng vội vàng chạy qua, mà lúc này ông Khang đã thì thầm mấy tiếng, đau đớn nói: "Đau... đau bụng..."
"Cái này, cái này... có phải ăn đồ hư hay không... Nhưng chúng ta ăn đều
giống nhau mà..." Bên cạnh có người đứng nhịn không được nói.
Đau bụng này không phải là chuyện gì lớn, mọi người đều từng có. Nhưng ông
Khang này đau rất dữ dội, đã bắt đầu lăn lộn dưới đất. Hơn nữa mồ hôi
trên mặt chảy càng dọa người, thật giống như chịu đau đớn gì khủng
khiếp.
"Đau chỗ nào? Là đau chỗ này sao?" Sở Từ vội vàng lật người qua, đưa tay kiểm tra trên bụng ông.
Ông Khang này khoảng 50-60 tuổi, là một hộ nghèo khó trong thôn. Bởi vì lúc tuổi trẻ dáng vẻ xấu xí, đáng thương hơn nữa ba mẹ cũng không đáng tin. Bởi vậy cũng không có cưới vợ. Mặc dù đến bây giờ ngay cả con cũng
không có, vẫn đều sống một mình. Người này tuổi cũng không còn nhỏ, Sở
Từ sở dĩ tìm ông giúp đỡ hoàn toàn là vì các thôn dân đề cử.
Ông
Khang này bình thường cũng coi như là người hiền lành. Cho nên nhân
duyên cũng không tệ, các thôn dân này cũng hy vọng ông có thể kiếm cơm
ăn.
Sau khi Sở Từ ấn nhẹ mấy cái ông Khang đột nhiên gào lên: "Chỗ... chỗ này... chính là chỗ này, đau..."
Sở Từ nhíu mày, nàng biết một ít bệnh lý đơn giản, mà y thuật lại phức
tạp. Mặc dù tiểu hòa thượng biết, nhưng nàng chỉ xem như dốt đặc cán
mai. Chỉ là bởi vì một hạng mục kỹ năng dưỡng sinh ở bên trong có chút
tri thức đời sống. Cho nên mới có thể đoán ra trước mắt chỗ nàng ấn
chính là dạ dày.
"Chị Hương Như, làm phiền chị đi tìm thầy thuốc
đến đây trước. Em sẽ xem tình hình của ông Khang trước... Ông Khang, ông đau dạ dày đã bao lâu rồi?" Sở Từ vội vàng nói.
Trong lòng nàng
nghĩ tới một khả năng, ông Khang này bình thường cũng không được gì
ngon. Thậm chí ngay cả lúc ăn tết cũng vậy, cũng không khác gì tình
huống của nàng trước đó, chỉ ăn một ít rau xanh rau dại sống. Mặc dù có
thể no bụng, nhưng không có dinh dưỡng gì đáng nói. Nhưng đã nhiều ngày
ăn uống nhiều dầu mỡ, thình lình xảy ra kích thích xác thật có thể làm
cho đau dạ dày.
"Ngày đầu tiên đến đã đau. Nhưng... có thể chịu đựng. Hôm nay thật sự là..." Ông Khang đau đến nhíu mày, ngày càng đau đớn.
Chuyện xây nhà đến bây giờ đã qua năm ngày, nó gần như đi đến hồi kết. Dự kiến ngày mai có thể kết thúc công trình. Mà ông lão này rõ ràng nhịn lâu
như vậy còn muốn làm việc giống người khác, thật sự là bướng bỉnh.
Mọi người nghe nói như thế cũng không khỏi hơi sửng sốt, sắc mặt cũng hơi
kỳ lạ. Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: "Hẳn là hai ngày nay ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, dạ dày không chịu nổi. Ông Khang, ông chịu đựng một
chút cháu đi gọi thầy thuốc đến..."
"Thầy thuốc thôn chúng ta lúc nửa đêm đi xem bệnh cho một đứa trẻ trong thôn thì bị té ngã, đầu còn
thủng một lỗ. Bây giờ còn đang nằm trong trạm y tế ở thị trấn." Một
người đàn ông vội vàng nói.
Sở Từ vừa nghe khóe miệng hơi co
giật. Tình hình của ông Khang không thích hợp đi lại. Thị trấn mặc dù
không xa, nhưng đưa một người đi ít nhất cũng phải gần một tiếng. Đến
lúc đó người này còn không biết đau thành cái gì.
"Nếu không... làm phiền mọi người giúp đỡ mượn xe ba bánh đưa người..."
"Ông không đi... từ từ sẽ khỏi, đến trạm y tế lại... lại tốn tiền..." Sở Từ nói đến đây ông Khang lập tức trừng mắt nói.
Sở Từ nheo mắt: "Tiều này cháu sẽ trả."
Người này dù sao cũng là lúc làm việc cho nàng mới xảy ra vấn đề. Nếu nàng
không tỏ vẻ một chút còn không bị nước miếng thôn dân phun chết sao?
"Vậy cũng không được... Con bé à, cháu không biết trạm y tế tiêm một mũi
cũng không ít tiền..." Nói xong vội vàng lại dùng lực xoa xoa, đau đớn
nói: "Ông... từ từ sẽ khỏi... Hiện tại đã ít đau hơn trước rồi..."