Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Mặt Tần Trường Tố nóng như lửa đốt, thật sự
cảm thấy hơi mất mặt. Lần đầu tiên tới nhà không mang theo quà, lại còn
cùng ăn chực. Nếu là thức ăn bình thường cũng thôi, nhưng lại là món
thịt heo mê người như thế...

Sở Từ mới xây nhà mới, nói vậy trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền. Nếu bữa này không phải mừng dọn nhà
mới khẳng định cũng có thể tiết kiệm một ít. Hai anh em bọn họ nếu ngồi
vào bàn, chỉ sợ bàn đồ ăn này sẽ không còn dư. Vạn nhất buổi tối Sở Từ
không có gì ăn thì làm sao đây?

"Không có việc gì, hai người cứ ngồi xuống đi. Nếu đồ ăn không đủ thì tôi lại làm thêm." Sở Từ nói thẳng.


Nói xong cười ha ha với mấy người Thôi Hương Như chuẩn bị khai tiệc. Tần
Trường Bình và Tần Trường Tố vừa thấy cũng không thể tiếp tục từ chối.
Do dự ngồi xuống, nghĩ rằng kiềm chế một chút không được ăn quá no. Chỉ
là vừa ăn miếng đầu tiên nhất thời bị hương vị này hoàn toàn hấp dẫn,
làm sao còn có thể ngừng lại được? Ngược lại ăn cơm nhiều hơn bình
thường.

"Em họ, tay nghề nấu nướng của em có thể so với những nhà hàng lớn trên phố." Tần Trường Tố nói thật lòng một câu.

Đứa em họ này thật sự trông không giống như từ nhỏ không có ai chăm sóc.
Lấy ví dụ bữa cơm này, tốc độ nó ăn cơm rất nhanh. Nhưng lại không cảm
thấy xấu xí thô tục. Lúc nói chuyện cũng giống vậy, nhìn sang sảng nhưng biểu cảm cũng không khoa trương.

Mặc dù đời trước Sở Từ sống ở
biên cảnh 20 năm. Nhưng từ nhỏ cũng là nuôi dựa theo đại tiểu thư khuê
các, quy tắc gì cũng rất rõ ràng. Chẳng qua đến biên cảnh không thích
hợp thôi. Nhưng thỉnh thoảng lúc về kinh báo cáo công việc thì cũng
không thể quá mức thô tục lỗ mãng. Cho nên nàng đã phát huy được khả
năng đối nội lẫn đối ngoại. Khi đánh giặc thì tất nhiên phải hung ác như thế nào. Mà trong cuộc sống hằng ngày chỉ cần không chọc cho nàn nóng
nảy thì hành vi của nàng vẫn rất nho nhã.

"Trường Tố nói một chút cũng không khoa trương. Nếu anh nói bây giờ mở nhà hàng kinh doanh cũng không tệ, em họ không bằng thử đi." Tần Trường Bình cũng nói.


Những món ăn này có thể nói là ngon nhất y đã từng ăn qua, thật không biết Sở Từ học được ở đâu. Ngoài ra cả nhà ông ngoại cũng thật là, tính tình
hay phẩm chất của Sở Từ đều không có gì để lựa chọn. Tại sao ở trong
miệng bọn họ lại thành người thô lỗ chứ? Nếu Sở Từ là người thô lỗ, vậy
hai anh em bọn họ chỉ sợ ngay cả con người cũng không phải.

Bất
quá sau khi nói ra câu này Tần Trường Bình lại hối hận. Nhà hàng làm sao dễ mở như vậy? Cho dù là có tiền thuê mặt bằng nhà hàng, cũng không có
vốn trang trí sửa chữa. Huống chi huyện ngày nay chủ yếu vẫn là nhà hàng do nhà nước kinh doanh. Hầu như nhà hàng tư nhân bình thường đều không
có chỗ đứng. Hơn nữa nhà hàng này một khi mở cũng cần phải có các mói
quan hệ cá nhân. Nếu không vạn nhất có người gây chuyện, một cô gái như
Sở Từ không có ai dựa vào cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bị khi dễ.

Trong lòng Tần Trường Bình đang nghĩ chuyện gì Sở Từ cũng rõ ràng. Hai chữ
"tiền quyền" này cần phải có cái thứ nhất. Nếu không sẽ rất khó làm cho
kinh doanh ngày càng lớn mạnh. Cho nên trước mắt vẫn là an phận thủ

thường một chút. Dù sao bản thân đã không phải Đại tướng quân oai phong
lẫm liệt đời trước nữa.

Sở Từ lập tức cười cười, cũng không tỏ vẻ không đồng ý. Tần Trường Tố rất thông minh, lập tức chuyển đề tài khác.

Từ trong miệng hai anh em này, Sở Từ biết được không ít chuyện về người dì chưa từng gặp mặt kia dì. Người dì này từ nhỏ tính cách đã trái ngược
với mẹ ruột của nàng, là người phụ nữ rất truyền thống và cần mẫn. Cho
tới bây giờ chưa từng đi học nên không biết chữ, từ nhỏ đã tiếp xúc
chính là công việc nội trợ. Bà trông tương đối thanh tú còn biết làm
việc. Cho nên năm đó người đến cầu hôn bà cũng không ít. Nhà họ Sở chọn
tới chọn lui cuối cùng chọn cho bà người ngoài thôn, đổi được rất nhiều
tiền sính lễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận