Editor: demcodon
Vương thị ngất đi, Sở Thắng Lợi cảm thấy cơ
hội đã đến, vội vàng kêu mấy vài tiếng. Tiếp theo dáng vẻ giống như muốn không đội trời chung với Sở Từ đã muốn cõng Vương thị rời đi.
Sở Từ sao có thể để cho bà rời đi chứ? Nàng nhấc chân qua túm chặt kéo
Vương thị từ trên lưng Sở Thắng Lợi xuống. Tiếp theo cười nói: "Mợ hôn
mê à? Đúng lúc, hai năm trước tôi gặp được cao nhân dạy cho tôi chút bản lĩnh, bảo đảm lập tức làm cho người tỉnh lại tung tăng nhảy nhót!"
Nàng nói xong duỗi tay ấn xuống nhân trung của Vương thị. Vương thị ngược
lại cũng có thể chịu đựng, đúng là cứng rắn chống cự không mở mắt.
"Sở Từ! Mày rốt cuộc muốn thế nào? Bà ta còn không phải đúng sai mấy câu?
Mày cũng không thể nể tình bà ta là trưởng bối mà buông tha bà ta à?" Sở Thắng Lợi lập tức chỉ trích nói.
"Cậu cả à, tôi đang cứu người
đó!" Sở Từ mở to một đôi mắt vô tội nhìn về phía ông thản nhiên nói một
câu, lại quét mắt nhìn mọi người, nhìn thấy 2-3 đứa trẻ còn buồn ngủ thì vẫy vẫy tay nói: "Nước tiểu đồng tử này còn gọi là hoàn nguyên thang
(thang thuốc đưa trở về cội nguồn), chính là thứ tốt. Nếu mợ uống vào
mấy ngụm bảo đảm thuốc đến bệnh hết, không chừng còn có thể chữa bệnh cũ nhiều năm nữa!"
Sở Từ cố ý nói, nói xong hai đứa trẻ kia thật sự đi tới.
Vương thị nhắm hai mắt, nhưng mơ hồ cảm giác được bên cạnh có người đến gần,
vừa nghe lời Sở Từ nói huyệt thái dương co giật không ngừng.
Nước tiểu đồng tử... thứ này ai cũng nghe qua. Nhưng cũng không có ai thử
qua! Bà không có bệnh tật, sao có thể uống thứ này? Hơn nữa, nếu thật
vào miệng, tương lai còn không phải ăn cái gì cũng mắc ói sao? Bởi vậy
sau khi cảm giác được có một giọt chất lỏng nhỏ ở trên mặt, cả người
Vương thị bật người đứng dậy.
Sở Từ cười cười: "Mợ khỏe thật nhanh, xem ra vừa rồi tôi ấn huyệt vẫn có tác dụng."
Vương thị hận đếng nghiến răng, lại cũng không dám hôn mê nữa.
Có người cảm thấy Vương thị vừa rồi là giả vờ, nhưng cũng có người không
nghĩ đến chỗ đó, nói chuyện say sưa về bản lĩnh của Sở Từ.
"Sở Từ, mày rốt cuộc muốn thế nào? Nói thật cho tao biết đi!" Sở Thắng Lợi căng da đầu, cuối cùng nói.
Sở Từ thu lại biểu cảm cười mỉa lại, đánh giá Sở Thắng Lợi một cái nói:
"Người muốn gây chuyện từ trước đến nay không phải tôi! Mợ nói những lời như thế còn muốn bỏ đi à? Dựa vào cái gì? Cho dù tôi bỏ qua, nhưng anh
Từ cũng không nhất định có thể nuốt cục tức này!"
"Vậy tao xin lỗi còn không được sao? Mợ mày là bị tức đến, cũng không phải cố ý!" Sở Thắng Lợi tức giận.
"Nói dối cũng không phải cố ý? Khua chiêng gõ trống làm cho mọi người đến
nghe bà nói bậy nói bạ cũng không phải cố ý? Cậu, nhưng đừng xem tôi là
đứa ngốc mà dễ lừa gạt." Sở Từ cười khẩy nói.
Sở Thắng Lợi chỉ cảm thấy không có đường lui, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm làm cho mặt ông đỏ bừng.
"Hôm nay... quả thật là lỗi của hai vợ chồng tôi. Lúc chúng tôi đến quả thật không có mặt Từ Đại! Nói như vậy được rồi chứ?" Sở Thắng Lợi nói tiếp.
Từ Vân Liệt mặt dù tỏ thái độ trước mặt mọi người. Nhưng không có nghĩa là mọi người có thể chấp nhận hai người nửa đêm lui tới. Nhớ năm đó mẹ
ruột của Sở Từ - Sở Tú Hòa chính là mang thai sai khi đính hôn. Cuối
cùng ba vừa bỏ đi, bà còn không phải cũng bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Sở Từ nhếch khóe miệng: "Không phải không được, nhưng chỉ có một chuyện.
Ban ngày mợ thuận tay lấy 200 đồng ở nhà tôi, còn phải trả lại cho tôi."
Cô vừa thốt ra lời này, hai vợ chồng đều trừng to mắt. Miệng Vương thị
không mọc dài được. Nếu có thể dài được chỉ sợ đã cắn người.
"Mày đừng nói bậy! Bà ta khi nào thì thuận tay lấy tiền của mày!" Sở Thắng Lợi vội vàng kêu một tiếng!
200 đồng? Đó cũng không phải là con số nhỏ!
"Ban ngày mợ dẫn theo không ít quỷ nhỏ đến đây, ở trong nhà của tôi một hồi. Sau khi bà đi tiền tôi giấu ở dưới gạch nhà đã mất, không phải bà trộm
còn có thể là ai? Chỉ là ban ngày còn nể tình họ hàng nên tôi chưa nói.
Nhưng bây giờ tôi cũng không lại cho bà thể diện này!" Sở Từ nói bậy bạ
xong lại liếc mắt nhìn Sở Thắng Lợi: "Cậu cả à, tay chân mợ không sạch
sẽ, thỉnh thoảng sẽ ăn trộm ăn cắp, trong tay còn không biết tích góp
được bao nhiều tiền riêng. Cậu nếu như không kiểm soát, tương lai bà có
tiền lại có hai lòng thì có thể không dễ làm..."