Editor: demcodon
Sở Từ nói bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như thật sự đang khích lệ Vương thị có phúc khí.
Ba đứa con trai kia của Vương thị hẳn là của Sở Thắng Lợi. Dù sao tính
cách của ba đứa nhỏ gần như không khác gì Sở Thắng Lợi. Hơn nữa không
khí trong thôn vẫn rất đơn thuần chất phác. Ngoại trừ Vương thị có gan
tày trời, nếu không tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với Sở Thắng Lợi.
Nhưng Sở Thắng Lợi này vốn dĩ là người không có
đầu óc, suy nghĩ nhiều nhưng năng lực lại ít, làm người lại tính toán
chi li. Lời Sở Từ nói ông tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.
Giống
như lúc này, Sở Thắng Lợi giống như ăn ruồi bọ chết, sắc mặt tối đên.
Vốn dĩ còn muốn lấy thân phận trưởng bối răn dạy nó nó một lát. Nhưng
bây giờ lại không muốn nói cái gì trực tiếp rời đi.
* * *
Khi
vừa về đến nhà, Sở Thắng Lợi thấy vẻ mặt đưa đám Vương thị, lửa giận
không tên nổi lên: "Đồ không có đầu óc! Nếu không phải tại bà thì cũng
sẽ không mất một số tiền lớn như vậy. Sớm biết rằng như vậy, lúc trước
tôi đã không nên thú bà về!"
Ông cưới Vương thị ngần ấy năm chịu nhiều uất ức!
Khi Vương thị còn trẻ trông rất xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát, có rất
nhiều người muốn cưới bà. Sau khi ông thàn công cưới được bà còn rất vui mừng. Nhưng ai biết cưới bà mấy năm cũng chưa đẻ được một quả trứng,
làm hại ông mỗi ngày cũng không dám ra ngoài đỡ phải bị người khác chỉ
trỏ. Sau đó bị ép và bất đắc dĩ nhận Sở Đường làm con mới giảm bớt xấu
hổ.
Mặc dù sau đó Vương thị sinh liên tiếp ba đứa con trai làm
cho ông hãnh diện. Nhưng mỗi năm sau đó các khoản chi tiêu trong gia
đình cũng rất lớn. Vương thị ỷ vào mình sinh ba đứa con trai thỉnh
thoảng chê ông kiếm tiền ít, không ít lần so sánh ông với đàn ông khác.
Có đôi khi không để ý có mặt người ngoài làm mắt thể diện của ông, thật
sự không giống chuyện phụ nữ tốt nên làm!
Mấy năm nay lòng dạ của Vương thị rất lớn, bình thường cũng có vài phần phong phạm cọp cái. Căn bản chịu không nổi một chút uất ức. Lần này bởi vì mình đã làm sai, nên sau khi bị dạy dỗ cũng không phản kháng. Nhưng không nghĩ tới Sở Thắng
Lợi vừa về đã hùng hổ, nhất thời cũng chửi bới nổi cơn tam bành, nhào
qua bắt đầu cào cấu.
Hai vợ chồng chưa đầy một lát đã đánh nhau
tơi bời. Nhưng người lớn trong nhà đã đi ra ngoài làm việc, còn mấy đứa
nhỏ đã trốn ra xa. Ngay cả người ngăn cản cũng không có.
Vương
thị làm sao đánh thắng được Sở Thắng Lợi chứ? Không bao lâu đã bị đánh
không còn sức lực chống đỡ. Chờ sau khi Sở Thắng Lợi dừng lại lập tức
lại bắt đầu ầm ĩ muốn về nhà mẹ.
Sở Thắng Lợi đây là hai người
lớn, trong nhà cũng không có hòa bình, sinh ba đứa con trai cũng không
quan tâm, không những không giúp đỡ còn muốn ăn muốn uống, càng làm cho
ông tức giận. Đặc biệt là nhìn thấy gương mặt của đứa con trai cả nhịn
không được nhớ tới những lời Sở Từ nói, lại càng ngày càng nghi ngờ.
Thậm chí cũng không có kiên nhẫn với con trai.
* * *
Đối với chuyện của nhà họ Sở, Sở Từ mặc dù không nhìn thấy nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.
Vương thị là người tính tình không yên, tuyệt đối không giữ được. Nhưng cũng
không thể quá sốt ruột. Dù sao trên tay nàng không có tiền không có năng lực, một người ở thôn nam - một người ở thôn bắc, không thể xuống tay,
còn phải chờ thời cơ mà hành động mới được.
Bởi vậy sau khi có được 200 đồng của Sở Thắng Lợi, Sở Từ cứ theo bình thường bận rộn công việc của mình.
Bảy mẫu ruộng kia bản không cần quan tâm. Dù sao hạt giống được dính hơi
thở của linh thụ nên tự nhiên sẽ phát triển mạnh mẽ hơn, mà tiền nộp
thuế lương thực nàng đã giao trước khia xây nhà.
Bây giờ cộng
thêm số tiền lấy được từ nhà họ Sở, trong tay còn dư lại khoảng 600
đồng, coi như là một con số lớn. Tất nhiên, ngoại trừ số tiền trước mắt ở trong tay, qua hai ngày nữa còn có thể kết toán tiền thuốc mỡ với
Trương Bảo Sơn. Số lượng trên trăm cái, cũng đủ nàng mua thêm đồ nội
thất.