Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Giống như chính ông Thiệu này đã nói, địa vị của hai người không ngang hàng với nhau. Một khi xuất hiện tranh chấp, cuối cùng chịu thiệt khẳng định là chính nàng. Nhưng mặt khác, nàng là một con bé không nơi nương tựa ra ngoài làm buôn bán, không có khả năng sẽ không bị người chú ý. Một khi rước lấy phiền toái, nếu sau lưng có người cũng có thể lợi dụng sức mạnh, sẽ không bị lật thuyền trong mương.

Hơn nữa nhìn thái độ của ông Thiệu, mặc dù không phải là chức quan lớn nhưng cũng có tiếng nói. Loại mạng lưới này mặc kệ ở thời đại nào và chỗ nào đều là tài nguyên cực kỳ quan trọng. Nếu có thể ở chung tốt, chưa chắc không phải là thiện duyên.

"50 đồng thì 50 đồng, được thôi! Nhưng còn phải mời chú Thiệu đồng ý với tôi một chuyện." Sở Từ đưa ra quyết định trong lòng, trực tiếp đồng ý.


"Chuyện gì? Tôi không làm những chuyện vi phạm pháp luật." Người đàn ông trung niên mỉm cười.

"Sao có thể? Chỉ là hy vọng nếu sau này có người cố ý đến gây chuyện, chú Thiệu nếu có thể xử lý được thì lộ mặt. Hơn nữa chú yên tâm, tôi thuê nhà của chú sau này tuyệt đối sẽ làm theo quy tắc. Nếu chỗ này của tôi xảy ra vấn đề, chú có thể giải quyết theo việc công tôi tuyệt đối không ầm ĩ. Chú nghĩ thế nào?" Sở Từ lại nói.

Nói xong lời này, ông Thiệu này rõ ràng sửng sốt, không nghĩ tới tâm tư con bé này còn rất rõ ràng.

Căn nhà này của gã thật ra đắt gấp đôi căn bên cạnh. Nếu thuê dài hạn chính là một con số rất lớn. Sở dĩ gã rao giái trên trời chủ yếu cũng là hy vọng những người có việc nhờ gã tự mình hiểu lấy, không hy vọng cho thuê còn liên lụy một số lợi ích lung tung rối loạn.

Cũng bởi vậy, căn nhà này đã lâu chưa có người thuê.

"Có thể, con bé cháu là người thông minh. Nhưng cháu sẽ không cảm thấy giá này quá đắt sao? Cậu bé bên cạnh cháu nhìn chằm chằm, còn có con bé này cũng giống vậy, đều ước gì có thể ăn tôi." Ông Thiệu trêu ghẹo nói.

Tần Trường Tố hừ một tiếng kéo quần áo của Sở Từ: "Em họ, chúng ta không phải còn mấy cửa hàng chưa xem sao? Căn nhà này thật sự quá tối..."


50 đồng đó... Hiện tại cô đang làm việc cho Sở Từ, tiền lương một tháng cũng bằng giá này. Hơn nữa hai ngày trước nhận được tiền cô vui vẻ đến mức không ngủ được. Sau đó lại nghe Sở Từ nói, nếu cô sẵn sàng tiếp tục làm việc, tiền lương sau này còn có thể tăng thêm, càng làm cho cô cảm thấy bản thân hạnh phúc sắp bay lên...

Nhiều tiền như vậy cũng đủ cả nhà dùng, lại không công đưa cho một ông chủ cửa hàng lòng dạ hiểm độc như vậy. Em họ của cô rốt cuộc còn nhỏ tuổi, rất dễ mắc mưu bị lừa.

"Chị à, em cũng đồng ý với chị họ, 50 rất đắt..." Sở Đường cũng nói.

"Đắt, nhưng mua được an tâm." Sở Từ lại lắc đầu.


Cửa hàng này là một trong những khách hàng quen giới thiệu cho nàng. Cho nên nhân phẩm của ông Thiệu này hẳn là không thành vấn đề. Ngoài ra, người này mặc dù bụng phệ, nhưng quần áo cũng rất hợp quy tắc. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ, vị trí đặt đồng hồ cực kỳ ngay ngắn. Trên chân mang đôi giày da, bóng loáng, một hạt bụi cũng không có; có thể thấy được người này làm việc theo đuổi cẩn thận. Người như thế bất luận ở hoàn cảnh gì, bình thường tiếp xúc sẽ không quá tệ. Ngoài ra, khi bọn họ đi vào tờ báo gã cầm trong tay xem chính là trang báo xã hội dân sinh...

Quan trọng nhất chính là, lúc người này nói chuyện dáng vẻ tự tin giống như các quan văn đời trước nàng gặp qua, sẽ làm tâm tình thành kiến trời sinh và xoi mói tật xấu quan võ của nàng không tự chủ được hiện ra...

Tất nhiên, cuối cùng nàng tự nhiên sẽ đè nén xuống.

"Vẫn là con bé cháu thông minh nha." Ánh mắt của ông Thiệu sáng lên, vươn tay đến nắm tay Sở Từ một chút: "Cháu đã đồng ý giá này. Vậy sau này chúng ta chính là quan hệ chủ nhà và khách thuê. Tôi tên đầy đủ gọi là Thiệu Quốc Hưng. Nếu cháu có đủ thời gian, tôi có thể sắp xếp ký hợp đồng thuê nhà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận