Editor: demcodon
Sở Từ cũng không ngăn cản. Dịch Tình này quả thật xinh đẹp, cô trầm tính. Mặc dù lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng cũng không làm gì. Anh Từ nếu thật sự có nảy sinh tình cảm gì với cô thì nàng cũng không phản đối.
Sở Từ tiếp tục ăn cơm. Mấy người Thẩm Dạng bên cạnh cũng vậy. Nhưng đồng thời bọn họ cũng không khỏi nhìn Sở Từ nhiều hơn.
Hôm nay tâm trạng của Từ Vân Liệt rất tốt. Trước kia gương mặt nghiêm túc người sống chớ đến gần khó có được hôm nay thay đổi vài phần, trên mặt tươi cười nhiều hơn. Cho nên khi Sở Từ xuất hiện, trong lòng bọn họ cũng đều nghĩ ngợi nhiều hơi. Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không ghen tỵ của Sở Từ lại không hiểu được.
Cô gái tuổi này không phải là tùy hứng và tâm tư nhạy cảm sao? Tại sao cô gái này hoàn toàn là một dáng vẻ ngồi xem diễn kịch?
"A Liệt! Mặc dù em rất quan trọng đối với nhà máy của anh. Nhưng anh cũng đồng ý với lời nói của Tiểu Tình, điều kiện ở thủ đô tốt hơn ở đây về mọi mặt. Em phối hợp sớm một chút tiếp nhận điều trị tốt nhất, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại thính giác trước kia." Thẩm Dạng nghiêm túc nói.
"Không cần, nơi này rất tốt." Thẩm Dạng vừa mở miệng thì Từ Vân Liệt đã trả lời nhanh hơn rất nhiều. Sau đó nói: "Sư đoàn trưởng cho em nghỉ dài hạn có thể chậm rãi điều trị, đừng lo lắng nảy."
Hắn đã đi 6 năm. Mặc dù có một đứa em trai ruột, nhưng Từ Nhị dù sao cũng là con trai không cần hắn lo lắng quá nhiều. Nhưng bây giờ thì khác. Bên cạnh Sở Từ cũng không có bạn bè người thân có thể dựa vào được, có hắn thì ít nhất có thể giải quyết thay nàng một số việc vặt.
Hơn nữa mấy tháng nay Sở Từ đang học y cũng có hiểu biết về dược liệu. Lúc trước cũng có nói qua muốn điều trị lỗ tai cho hắn. Không biết tại sao hắn ngược lại tin tưởng Sở Từ hơn bác sĩ nổi tiếng nước ngoài kia.
"Vân Liệt, anh cũng quá cố chấp. Nếu ba em biết anh quyết định như vậy nhất định sẽ rất thất vọng." Dịch Tình lại nói.
Từ Vân Liệt lướt qua những gì cô nói, dừng lại động tác trong tay nhìn chằm chằm cô nói: "Khi tôi rời quân đội thì Sư đoàn trưởng đã nói rõ ràng tôn trọng tất cả quyết định của tôi. Bây giờ lời nói của cô là đại diện cho ý của ai? Sư đoàn trưởng? Tôi không nhớ rõ ông ấy là một người thay đổi như chong chóng như thế."
Từ Vân Liệt trực tiếp lạnh lùng nói, không chừa chút mặt mũi nào.
Sở Từ vừa nghe ngạc nhiên liếc nhìn Dịch Tình. Hèn gì toàn thân người đẹp đều mang theo một hơi thở kiêu căng, ngậm miệng há miệng đều là ba. Hóa ra cô là thiên kim nhà Sư đoàn trưởng.
Sở Từ nghe Từ Vân Liệt nói về chức vụ chính thức trong quân đội. Chức vụ của Sư đoàn trưởng này không thấp, nhưng cũng không phải nhân vật nổi bật. Dù sao trong quân khu rộng lớn này có rất nhiều, càng đừng nói đến sư đoàn. Cho nên chức vụ này còn kém xa với đời trước của nàng.
Tất nhiên, nhìn dảng vẻ này của Từ Vân Liệt, vị Sư đoàn trưởng kia hẳn là người không tệ. Nhưng thật đáng tiếc chính là dạy dỗ ra đứa con gái ngốc nghếch.
Sắc mặt của Dịch Tình tái đi, dáng vẻ cắn môi nhìn mà thấy đáng thương. Đôi mắt giàn giụa nước mắt, hai giây sau cô đứng dậy "rầm"một tiếng, trực tiếp khóc chạy ra ngoài.
Cô em họ Nghiêm Cầm của cô vừa thấy cũng hơi bồn chồn, cũng muốn chạy theo sau. Nhưng không có nhiều cơ hội ăn cơm chung với mấy người Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt. Nếu bây giờ đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội. Bởi vậy cô ta dịch mông mấy cái, nhưng vẫn không rời khỏi ghế, chỉ có một đôi mắt rất lo lắng.
Về phần ba người đoàn ông ngoài Từ Vân Liệt, biểu cảm càng phấn khích hơn.
Thẩm Dạng này giấu hơi sâu, nhìn không ra thái độ của y rốt cuộc là gì. Ngoài miệng mỉm cười, biểu cảm không có gì khác. Nhưng Hùng Xuân lại ngẩn ra, một dáng vẻ không hiểu. Dường như không hiểu được tại sao cô gái này đang bình thường lại đột nhiên lao ra? Chẳng lẽ là cơ thể không khỏe?