Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Khi Dịch Tình gặp mặt Sở Từ thì hai nhân viên bảo về đang trực đều tránh đi. Cho nên hiện tại quần áo này tự nhiên thành Sở Từ đưa cho bọn họ. Mặc dù biết rõ quần áo này là của Dịch Tình, nhưng ý tốt cũng nên tính trên người Sở Từ.

"Đồng chí, chúng tôi thật sự có thể chọn những bộ quần áo này sao? Nhưng anh cảm thấy những thứ này rất đắt, không tốt lắm đâu?" Một người trong đó hơi khó xử nói.

Mặc dù nói lựa quần áo của người khác mặc không tốt lắm. Nhưng nhà nghèo không chú ý nhiều như vậy. Cho dù lấy bọn họ làm ví dụ, khi còn nhỏ chỉ sợ cũng chưa từng mặc quần áo hoàn toàn thuộc về mình. Cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Huống chi bất luận là Dịch Tình hay là Sở Từ nhìn qua đều là cô gái sạch sẽ, quần áo lại có hương thơm ngào ngạt, so với mua hàng rẻ tiền trong cửa hàng còn tốt hơn.

"Em mặc không thích hợp. Nếu hai anh không cần, em chỉ có thể để cho Thẩm Dạng cầm đi cho người khác." Sở Từ trực tiếp xem nhẹ Dịch Tình nói tiếp.

Hai người vừa nghe cũng không từ chối nữa, vội vàng bắt đầu chọn lựa lấy.


Trong vali xách tay này có 4-5 bộ quần áo mùa đông. Bởi vì đều là đồ ngoại, nên kiểu dáng hơi đặc biệt. Một lúc sau đã lựa xong quần áo: "Cám ơn đồng chí. Nhưng anh còn chưa biết em họ gì nữa. Lần sau đến hai anh cũng biết mà thông báo cho ông chủ một tiếng."

Người bình thường vào nhà máy đều phải đăng ký. Nhưng bởi vì Sở Từ trước khi vào cửa đã gọi điện thoại cho Thẩm Dạng, nên bỏ qua bước này.

"Em họ Sở." Sở Từ cười nói, gương mặt non nớt và nụ cười đắc ý cộng với ánh mắt bắt mắt này lập tức làm cho người ta sinh ra thiện cảm.

Đôi tay thanh tú của Dịch Tình nắm chặt thành nắm đấm, mỉm cười gượng gạo, gương mặt hơi cứng ngắc, giọng nói dường như phát ra từ kẽ răng: "Chị mang đến rất nhiều quần áo. Vốn dĩ là nhìn thấy quần áo em mặc trên người không được đẹp lắm nên muốn tặng cho em. Nhưng bây giờ... Nếu không như vậy đi, chờ sau khi chị thuyết phục Vân Liệt đi thủ đô với chị. Chị sẽ mấy bộ mới ở đó rồi gửi người mang về cho em, được không?"

Sở Từ nhíu mày, mỉm cười nói: "Chị có thể thuyết phục được anh Từ rồi nói sau."

Nếu Từ Vân Liệt dịu dàng chăm sóc Dịch Tình thì nàng khẳng định sẽ cho Từ Vân Liệt mặt mũi. Vô luận như thế nào cũng sẽ không làm mất mặt cô. Nhưng rất hiển nhiên, Dịch Tình chính là một bên tình nguyện, căn bản không chiếm được sự yêu thích của anh Từ. Nếu cô thích anh Từ thì nên tìm cách để giữ trái tim của người đàn ông, mà không phải tìm nàng gây rắc rối. Quả thực là ngu ngốc không lên được mặt bàn, không có hiền lành của tiểu thư khuê các, lại cố tình lưu lạc giống như tiểu thiếp tranh đoạt tình cảm. Một tiểu thư thiên kim, về mặt khí chất cũng không thua người một chút nào, không nên làm ra chuyện mất mặt như vậy, thật sự là lãng phí xuất thân cao hơn người như vậy.


Dịch Tình nghẹn trong lòng, nắm chặt tay nói: "Em yên tâm, Vân Liệt khẳng định sẽ đồng ý."

Điều kiện ở thủ đô tốt như vậy, cô cũng không tin Từ Vân Liệt không động lòng.

Sở Từ cười khẩy một cái. Lúc này mới quay đầu rời đi. Cô gái này quá coi thường Từ Vân Liệt, người đàn ông đó luôn nói được làm được. Hơn nữa thính giác mặc dù quan trọng, nhưng điều đó không đủ để làm cho Từ Vân Liệt cúi đầu trước Dịch Tình. Cho dù hắn thật sự muốn đi thủ đô cũng tuyệt đối sẽ không có gì liên quan đến Dịch Tình này.

- -- ---

Nhìn bóng lưng của Sở Từ phóng khoáng rời đi, sắc mặt của hai cô gái phía sau hơi khó coi.

"Chị họ... em giúp chị lấy lại những quần áo đó về nha?" Nghiêm Cầm ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Dịch Tình vừa nghe nhất thời trừng mắt: "Nếu đã tặng ra ngoài, làm gì có đạo lý lấy lại chứ? Mấy bộ quần áo mà thôi, dù sao chị mang ra cũng là mấy bộ chị không thích, mặc kệ nó đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận