Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Trong lòng Sở Thắng Lợi quả thật có phần kiêng kỵ với Sở Từ. Nhưng đó là trước đây. Dù sao bây giờ ông là người độc thân, cũng không làm ra chuyện đáng xấu hổ như Vương thị. Trong tay không có nhược điểm, căn bản không cần lo lắng Sở Từ sẽ làm gì ông. Mặc dù có Đại đội trưởng ở bên cạnh nó thì thế nào? Người đó cũng không có khả năng một tay che trời, đúng không?

Huống hồ, điều ông lo lắng nhất chính là Sở Từ sẽ ra tay. Nhưng bây giờ ở bên ngoài có nhiều người ngồi như vậy. Nếu Sở Từ thật sự dám xằng bậy thì buôn bán này cũng đừng làm nữa.


Bởi vậy, nghĩ đến đây Sở Thắng Lợi hiếm khi xương sống lưng đột nhiên thẳng tắp, duỗi đầu nhìn về phía đám người bên ngoài cười nói: "Tiểu Đường, tao cũng không làm mày khó xử. Tao là cậu của mày, nhìn mày từ nhỏ lớn lên. Bây giờ mày có khả năng như vậy, vừa mở xưởng vừa mở quán ăn. Tao là cậu cả cũng không muốn chiếm tài sản của mày. Nhưng tiền hiếu kính cho tao mày không thể tiết kiệm. Hơn nữa, hôm nay tao đặc biệt từ trong thôn đến đây. Mày ngay cả vị trí đứng đắn cũng không để lại cho tao, điều này không thể nào nói nổi; cùng lắm thì tao đi ra ngoài hỏi những người khách đó một chút, hai chị em tụi bây làm chuyện này rốt cuộc có đúng hay không."

Sở Thắng Lợi hoàn toàn là một dáng vẻ "heo chết không sợ nước sôi phỏng", so với trước đây càng thêm vô lại.

Trước đó mặc dù ông cũng tham lợi, nhưng phần lớn vẫn là Vương thị giở trò quỷ. Ông là người có dã tâm, những vẫn là để ý đến thể diện của trưởng bối, làm việc cũng có điều cố kỵ. Nhưng bây giờ, có lẽ là bởi vì Vương thị đã làm cho ông thành trò cười. Cho nên ở trong mắt ông, thứ mặt mũi này đã không còn quý giá.

Sở Đường nhíu mày, vẻ mặt buồn bực. Bên ngoài có rất nhiều người. Nếu thật sự để cho ông quậy lên thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến buôn bán... Nhưng hôm nay Sở Từ đã bận rộn đủ việc, thật sự không muốn làm phiền chị vì chuyện của ông cậu... Sở Đường suy nghĩ: nếu Sở Thắng Lợi nói những lời này trước mặt chị mình thì chị ấy sẽ làm gì?

"Cậu cả, nghe ý của cậu, hôm nay ngoài việc chiếm chỗ còn muốn cháu cho cậu tiền phải không?" Sở Đường mở miệng hỏi.


"Hôm nay mày kiếm được nhiều tiền đúng không? Chẳng lẽ không nên cho tao chút tiền mừng sao? Tao cũng không muốn nhiều, sau này mỗi tháng hiếu kính tao 50 đồng, đủ tao ăn cơm uống rượu, cũng dễ làm thôi." Sở Thắng Lợi lại nói.

Tuy nói nhìn người bên ngoài xếp hàng rất nhiều. Nhưng trên thực tế Sở Thắng Lợi cũng không biết Sở Từ có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Dù sao trước kia Sở Từ ngay cả đồ ăn đàng hoàng cũng không có mà ăn, sao có bản lĩnh làm ra món ngon chứ? Về phần từ phòng bếp tỏa ra mùi thơm, chỉ sợ là dùng cách gì tạo giả ra. Sao có thể thật chứ?

Cho nên 50 đồng này cũng vừa đủ. Sở Từ nhất định có thể lấy ra được. Nhưng cũng có thể giữ lại một chút trên tay nó, miễn cho nó dưới cơn tức giận dứt khoát không làm.

Sở Đường vừa nghe không khỏi cười khẩy một tiếng, 50 đồng một tháng. Tiền đối với chị cậu xác thực không tính là gì, cũng bất quá là tiền lương của một công nhân mà thôi. Nhưng tiền của chị cậu không phải gió lớn thổi đến. Ông cậu không có đóng góp gì cả, vậy tại sao lại khi không lấy một món hời lớn từ chỗ bọn họ chứ?


"Cậu cả, bàn tính này cậu đánh cũng thật tốt, khinh chị em tôi là tên ngốc mà đùa giỡn hả?" Sắc mặt Sở Đường tối tăm lại nói tiếp: "Nếu như vậy cậu cả cứ việc đi ra ngoài quậy đi. Nếu cậu thật sự mở miệng, không cần chị của tôi dạy dỗ cậu, chính tôi sẽ làm!"

"Thằng nhóc, mày dám? Mày là do tao nuôi lớn!" Sở Thắng Lợi đột nhiên nói.

Sở Đường mặc kệ nói như thế nào cũng đều làm con ông mười mấy năm. Thằng nhóc này từ nhỏ đã ngoan, lời người lớn nói với nó giống như thánh chỉ. Cho tới bây giờ đều nói gì nghe nấy. Lúc rời khỏi nhà họ Sở cũng hơi kiên cường, bình thường không khác gì người hầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận