Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Động tác thô bạo của Sở Từ làm cho thím Hoa sợ hãi vội vàng đi theo phía sau. Khương Lệ Châu vặn vẹo người. Bởi vì bị Sở Từ túm tóc nên gương mặt chỉ có thể nghiêng sang một bên, không nhìn thấy rõ đường đi dưới chân nên đi hơi lảo đảo.

"Sở Từ, cô nhanh thả tôi ra. Nếu không... nếu không tôi không để yên cho cô!" Khương Lệ Châu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi với đôi mắt vẫn còn ngấn nước.

Sở Từ khẽ hừ một tiếng như là không có nghe thấy giọng của cô, trực tiếp túm người đi xuống dưới lầu, đi ngang qua cửa mấy nhà làm động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đi ra nhìn thấy cũng đều vội vàng bước lên can ngăn. Nhưng sức lực của Sở Từ lớn khí, lời ai nói cũng không chịu nghe. Dáng vẻ tức giận này ngược lại làm cho mọi người hơi bối rối.

Từ khi Sở Từ thuê căn nhà này bọn họ đều chiếm được lợi rất nhiều. Ngày đầu tiên nàng đến ai cũng nhận được bánh ngọt của nàng tặng và nếm thử. Hương vị còn ngon hơn bên ngoài bán. Trước khi quán ăn khai trương, nếu như trẻ con nhà nào đi la cà đến địa bàn của nàng. Lúc trở về hầu hết trong tay chúng đều cầm một ít món quà nhỏ hoặc là đồ ăn vặt. Thậm chí sau khi Phúc Duyên Đài khai trương, hàng xóm đến ủng hộ còn được nàng giảm giá rất nhiều. Mặc dù không mời khách nhưng thu tiền thấp đến đáng thương. Chỉ sợ không lấy lại giá vốn bao nhiêu.


Ở trong ấn tượng của bọn họ, tính cách của Sở Từ vô cùng tốt, hào phóng rộng lượng. Cho nên lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của nàng đều cảm thấy hơi thấp thỏm bất an, cũng không thể bất công chỉ về phía Khương Lệ Châu.

Sở Từ một đường túm người đi đến quán ăn bên cạnh. Sau khi vào cửa, trực tiếp ném người đến trước mặt dì Tiền. Khương Lệ Châu lảo đảo một cái, thậm chí còn làm dì Tiền cùng ngã xuống đất. Đúng lúc làm đổ đồ trên bàn xuống bể nát.

"Sở Từ! Mày nổi điên cái gì đó?" Dì Tiền vội vàng đứng lên tức giận mắng.

"Tôi còn muốn hỏi dì một chút, nghe nói đây là cháu ngoại gái của dì phải không? Tại sao chó nhà mình không cột cho chắc, thả co ta ra ngoài cắn người khắp nơi?" Sau khi Sở Từ ném người trực tiếp vỗ bàn nói.


Rầm một tiếng, chỉ nhìn thấy cái bàn kia trong chớp bốc lên một làn bụi gỗ, góc bàn run rẩy dữ dội.

"Lệ Châu nhà của tao nói như thế nào cũng là con gái. Mày lại dám khi dễ nó ở trước mặt mọi người như vậy là ỷ vào nhà chúng tao không có người phải không?" Dì Tiền lập tức nổi giận nói.

Bà đã đoán được nguyên nhân Sở Từ tức giận, nhất định là lúc Lệ Châu nói xấu bị con bé Sở Từ này biết. Chỉ là Sở Từ không khỏi cũng quá mức mạnh mẽ, cũng dám trực tiếp kéo người về?

"Nói tôi khi dễ cô ta? Dì Tiền có thể hỏi bản thân một chút đi, cháu ngoại gái của dì ở bên ngoài nói xấu tôi bao nhiêu! Xem tuổi cô ta cũng trạc tuổi với tôi, nhưng lại học được kỹ năng của người phụ nữ lưỡi dài. Hôm nay may mắn là bị tôi nghe thấy được, bằng không quay đầu lại mấy dì thím không để ý tới tôi. Tôi cũng không biết là tại sao!" Sở Từ mắt lạnh đảo qua, đúng lý hợp tình.

Dì Tiền lại hơi chột dạ. Nhưng nhìn thấy cháu ngoại gái bị uất ức khóc đến thở hổn hển thái độ cũng khó coi, nói thẳng: "Lệ Châu nhà tao vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ cố ý nói xấu người nào. Hay là chính mày làm một số chuyện không tốt mới làm cho Lệ Châu nhà tao nói mấy câu?"

"Dựa theo lời dì nói như vậy đó là lỗi của tôi à?" Sở Từ cười khẩy một tiếng, tiếp theo bước nhanh qua. Đột nhiên lại tát về phía Khương Lệ Châu một cái, tiếp sau cứng rắn nói: "Tôi từ nhỏ không thích đánh nhau. Bây giờ có thể ở trước mặt mọi người đánh cô ta tự nhiên là bởi vì cô ta đã làm chuyện không nên làm. Cho nên tôi cũng không sai!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận