Editor: demcodon
Dì Tiền tất nhiên biết mình cũng có thể ăn theo cùng làm hoạt động. Nhưng dù sao bà cũng không còn trẻ như Sở Từ. Trước đây trải qua cuộc sống tiết kiệm, kêu bà khi không tặng đồ cho người khác quả thật còn khó khăn hơn lên trời.
"Mày quả thật chính là ngang ngược! Mày hỏi những người hàng xóm này một chút đi, có ai làm buôn bán giống như mày không? Nếu mỗi người đều giống như mày thì con phố này đã sớm rối loạn!" Dì Tiền lại nói.
Sở Từ nói cũng mệt mỏi, nhìn Khương Lệ Châu còn quỳ dưới đất, lại liếc mắt nhìn dì Tiền vẫn không chịu yếu thế như cũ. Cuối cùng nhíu mày nói: "Vậy dì muốn thế nào? Dì cũng đừng nói cho tôi biết, để tôi làm cho tất cả quy cách của Phúc Duyên Đài đều sửa giống như chỗ dì nha. Tôi nghĩ tôi còn không chịu kém cỏi như vậy."
Dì Tiền nghẹn họng, bà muốn nhất tất nhiên là Sở Từ cút đi. Nhưng nếu không làm được điều này, ít nhất cũng hy vọng hai quán cạnh tranh công bằng.
Sở Từ nhìn dì Tiền há miệng muốn nói lại thôi, ánh mắt sân kín chợt lóe, đột nhiên nói: "Tại sao chúng ta không đánh cược? Nếu như dì thắng, chuyện hôm nay xem như chưa xảy ra. Tôi không so đo với cháu ngoại gái của dì. Thậm chí có thể đảm bảo sau này vĩnh viễn cũng không làm bất luận hoạt động ưu đãi gì nữa. Nhưng nếu dì thua, dì Tiền đóng cửa một tháng. Trong một tháng, dì và cháu ngoại gái của dì hãy lăn thật xa, ít đến làm phiền tôi!"
Ban đầu chỉ cần dì Tiền sửa lại thái độ nói lời xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Nàng cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao nàng cũng rất lười, không muốn cố chấp chuyện nhỏ này. Nhưng cố tình dì Tiền dã tâm lại không nhỏ, dáng vẻ hoàn toàn là muốn đuổi nàng đi. Một khi đã như vậy sao không cho bà cơ hội này chứ?
Dì Tiền do dự một chút, nhưng cũng không biết trong đầu suy nghĩ tới cái gì đột nhiên kiên định gật đầu: "Đánh cược! Nhưng hai ngày nay quán của mày vẫn luôn làm hoạt động, có rất nhiều khách quen. Nếu mày còn tiếp tục làm rau xào thì không công bằng! Hơn nữa nếu muốn đánh cuộc, vậy thì đánh cược lớn. Nếu như mày thua thì lăn ra khỏi huyện, không cho mày mở quán ăn ở huyện nữa!"
Sở Từ vừa nghe không nhịn được cười nhạo một tiếng. Nàng đã từng gặp qua vô lại, nhưng chưa thấy qua vô lại như vậy. Nàng mở quán ăn không cho nàng làm rau xào, kêu nàng bán món gì chứ? Dưới tình huống như vậy nếu thua còn phải dọn đi? Suy nghĩ của dì Tiền thật đúng là đủ thú vị. Loại lời nói này cũng có thể nói ra, cũng không cảm thấy xấu hổ sao?
Hoắc thần tiên đứng bên cạnh nghe càng tức giận. Nếu không phải dì Tiền này là phụ nữ, ông chỉ sợ đã cho một cái tát. Thật sự chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà, khi Hoắc thần tiên đang chuẩn bị kêu Sở Từ đừng quan tâm thì Sở Từ lại gật đầu đồng ý: "Được thôi! Nhưng dì Tiền à, tôi lấy ra tiền đặt cược lớn như vậy, còn dì lấy cái gì? Ai cũng biết giá trị quán ăn của tôi, chẳng lẽ dì muốn tay không lừa đảo sao?"
Dì Tiền không nghĩ tới Sở Từ đồng ý dứt khoát như vậy, nhất thời hơi hoảng hốt. Nhưng rất nhanh bị câu nói tiếp theo của Sở Từ làm đầu óc choáng váng.
Gần đây Sở Từ tung hoành nơi này rất sôi nổi. Chỉ cần nàng vừa đi, được lợi không phải là quán ăn bên cạnh sao?
"Tao cũng lấy quán ăn đánh cược với mày. Nếu mày thắng thì tao đóng cửa quán này, còn thừa hơn nửa năm tiền thuê tao cũng không cần, hợp đồng cũng đều giao cho mày!" Dì Tiền lại đột nhiên rộng lượng lên.
Bà cũng không tin Sở Từ không làm rau xào còn có thể thắng được bà.
"Nhưng chúng ta nói trước, quán của mày không thể làm món xào, không thể bán món nào trong số 58 món của mày!" Dì Tiền lại bổ sung một câu.