Editor: demcodon
Khương Lệ Châu thật sự uất ức.
Cô sống đến tuổi này cũng là lần đầu làm điều xấu.
Đó chính là nói xấu sau lưng Sở Từ ngày hôm qua, phá hư danh tiếng của nàng.
Nhưng lần này lại đúng lúc bị Sở Từ bắt gặp, vừa bị đánh vừa quỳ.
Vốn dĩ đã bị nhiều sợ hãi, hôm nay thật vất vả dịu lại thì mợ đánh cược thua.
Thậm chí còn nói là lỗi của cô!
Cô đã sai khi nghe lời mợ phải không? Rõ ràng là muốn tốt cho mợ...
Người lớn quả nhiên đều là kẻ lừa đảo.
Lúc cảm thấy cô dễ lợi dụng thì dỗ ăn ngon uống tốt, cảm thấy cô gây họa thì sẽ lập tức trở mặt...
Sở Từ nhìn thấy dì Tiền răn dạy Khương Lệ Châu thì nhíu mày.
Nàng cảm thấy Khương Lệ Châu này cũng thật sự rất ngốc, uổng công bao nhiêu tiền học phí, đi học nhiều năm như vậy.
Ngay cả chút đúng sai cũng không học được...
Nàng quay đầu nhìn Sở Đường, nghĩ thằng nhóc này có thể mềm lòng hay không.
Nhưng vừa thấy hiển nhiên là nàng nghĩ quá nhiều.
Đôi mắt của Sở Đường còn cứng rắng hơn đá, ánh mắt nhìn Khương Lệ Châu ngoài chán ghét thì không có gì khác.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như Khương Lệ Châu tung tin đồn khác có lẽ Sở Đường sẽ không tức giận như vậy mà nghĩ đến tình bạn học.
Nhưng cố tình nói đến 'mối tình' của nàng khắp nơi.
Em trai của nàng không nói đến những điều khác, lúc che chở người chị là nàng đó là một chút cũng đều nghiêm túc.
Trong phòng sạch sẽ một cách kỳ lạ, dường như Khương Lệ Châu khóc đột ngột.
Sau một hồi, nhìn thấy mọi người đều không kiên nhẫn, dì Tiền mới do dự nói: "Giấy nợ...
mày cầm đi, tao đưa cho mày 500 trước, một nửa còn lại mùng 5 tết gom đủ rồi đưa cho mày."
Trước tiên trả một nửa cũng đã thỏa thuận trước đó, nên mọi người đều có thể nhận.
Số tiền này đối với dì Tiền cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Thời hạn thuê còn 7-8 tháng, chỉ cần chăm chỉ thì nhất định có thể chuyển 1000 đồng đến tay.
Lấy hôm nay làm ví dụ, mặc dù hoạt động làm đến hơi quá mức dẫn đến không nhìn thấy lợi nhuận.
Nhưng những quán ăn nơi khác cũng siêng năng buôn bán, danh tiếng cũng được cải thiện đôi chút.
Sở Từ cười khẽ một tiếng: "Được, vậy tôi không khách sáo."
Nói xong nhận 500 đồng và đổi 1000 đồng trong tờ giấy nợ thành 500 đồng.
Sau khi xác định không có sai xót, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
"Hôm nay mọi người đều vất vả rồi.
Bây giờ cũng đã muộn, tối mai cháu mời mấy thím mấy dì đến ăn bữa cơm đạm bạc." Sở Từ cười nói.
Nàng kiếm được nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải thể hiện ra ngoài một chút.
Nhưng lại không thích hợp tiêu tiền phung phí.
Nếu không chỉ biết làm cho người ta phiền chán.
Cho nên mời ăn cơm tối là thích hợp nhất.
Mọi người vừa nghe cũng đều gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn thấy sắc mặt như người chết của dì Tiền cũng đều không có hưng thú.
Dù sao vẫn đang ở trong quán của bà cũng không nên quá kích động.
Chỉ có thể kìm nén cảm xúc và lần lượt bước ra ngoài.
Sở Từ kêu Sở Đường, Tần Trường Tố, Hoắc thần tiên và Hạnh Quả trở về nhà thuê.
Trong khi bản thân ở lại Phúc Duyên Đài với lý do không đủ chỗ.
Dù sao ở chung một phòng với người khác cũng không tiện lắm.
Hơn nữa bận rộn một ngày một đêm còn muốn về không gian tắm rửa...
Trong không gian, ngoại trừ chỗ trồng thuốc, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh rất thoải mái.
Bên trong có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, Sở Từ tắm nước nóng thoải mái, thay quần áo sạch sẽ, bôi một ít thuốc trị phỏng lên cánh tay và trên mặt.
Lúc này mới trở lại trong quán, từ trong phòng đi ra chuẩn bị thu dọn quán ăn một chút.
Tuy nhiên vừa bước vào đại đường lại nhìn thấy Từ Vân Liệt ngồi thẳng tắp nhìn về phía nàng.
Trong bóng tối, vẻ u ám thật sự làm cho nàng sợ hãi.
.