Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy


Editor: demcodon

Nàng không chán ghét Từ Vân Liệt, hơn nữa cũng không phải lập tức kêu nàng kết hôn và vào động phòng với Từ Vân Liệt.
Cho nên ba điều kiện kia...
đồng ý cũng được.


Đặc biệt là dáng vẻ chết cũng sĩ diện và chịu đựng vui vẻ của Từ Vân Liệt lúc này ngược lại cũng không phải người đàn ông tục tằng như vậy, ngồi bất động ở chỗ kia có phần hơi luống cuống chân tay cũng rất đẹp trai, dáng người, diện mạo, ra vẻ tức giận lại không nhịn được lộ ra tươi cười, như là cành tùng phủ lên một lớp tuyết trắng mềm mại, trong cao thẳng có nét dịu dàng làm cho người ta có vài phần an tâm.


Ít nhất...
là hơn Từ Nhị rất nhiều.


Nhưng có lẽ là vừa rồi lúc không có ai thì hành động hơi quá đáng với Sở Từ.
Khi về trong quán ăn thì Từ Vân Liệt thật thà hết chỗ nói.



Có đầu bếp hắn mời đến giúp đỡ, Sở Từ cũng không đi ra sau bếp, vừa định duỗi tay bưng cái đĩa thì tay của Từ Vân Liệt đã đến trước, muốn cầm thực đơn cho khách xem thì Từ Vân Liệt lại cướp trước một bước, thật sự không có cách nào khác chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng vừa có động tác thì Từ Vân Liệt sẽ đưa ghế đến dưới mông nàng...


Mặc dù cảm giác được chăm sóc cũng không tệ, nhưng ánh mắt của Sở Đường và Tần Trường Tố thật sự làm cho nàng không chịu nổi.
Cuối cùng dứt khoát đuổi người đi, để cho hắn nhanh chóng trở về đi làm.


"Em họ, có phải trên người em...
có chỗ không thoải mái hay không?" Sau khi Từ Vân Liệt rời đi, Tần Trường Tố nhìn thấy Sở Từ muốn đứng dậy nên ngập ngừng đi đến ứng dậy, lo lắng hỏi một câu.
Sau đó nói tiếp: "Nếu em đau bụng thì tốt nhất đừng chạm vào đồ lạnh.
Nếu thật sự không được để cho Hoắc thần tiên khám cho em.
Ông ấy dường như cũng thông thạo về phụ khoa.
Hơn nữa bản thân em cũng học y, vẫn phải chú ý một chút mới ổn thỏa..."

Sở Từ nhịn không được hơi đau đầu.


"Em không sao, anh Từ chỉ đùa giỡn với em thôi." Nàng khóc không ra nước mắt nói.


"Thật sao?" Tần Trường Tố hơi khó hiểu, bình thường Sở Từ rất có khả năng, lên núi, xuống ruộng, vào phòng bếp.
Quả thật là không gì không làm được.
Đột nhiên yếu ớt như vậy quả thật khác thường.


"Dạ, chính là ngày hôm qua cánh tay bị phỏng một chút.
Nhưng đã bôi thuốc, gần sắp lành rồi.
Anh ta chuyện bé xé ra to mà thôi." Sở Từ lại nói.



"Đội trưởng Từ để cho em nghỉ một chút vậy thì em đừng cử động.
Vết phỏng này có thể lớn hoặc nhỏ, lỡ như nghiêm trọng sau này sẽ để lại sẹo." Tần Trường Tố ngược lại phụ họa nói.


Mẹ của cô bị thương nửa gương mặt.
Bây giờ dùng thuốc của Sở Từ đã đỡ hơn.
Nhưng vẫn còn lại sẹo, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn hết.


Lúc Tần Trường Tố làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng lúc quan tâm người sẽ giống như dì của Sở Từ, ánh mắt và lời nói cùng nhau phát huy, nhất quyết phải làm cho nàng gật đầu chịu thua mới được.
Cho nên, lúc này Sở Từ cũng chỉ có thể lên tiếng đồng ý, dứt khoát thật sự rãnh rỗi nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng Sở Đường còn đến đấm lưng cho nàng.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nàng tự do rãnh rỗi như thế.
Ngược cũng hơi hưởng thụ.


Cho đến buổi chiều không còn bận rộn.
Lúc này mới trò chuyện với đầu bếp Từ Vân Liệt giới thiệu.


Đầu bếp này nàng chưa gặp qua, nhưng nàng đã nhìn thấy món xào trong nhà máy của Thẩm Dạng, màu sắc và hương vị đều đầy đủ, là có tay nghề tốt.
Mà hôm nay nhìn người này cũng rất có phúc, tai to mặt lớn, giọng to vang, ánh mắt nhìn cũng kiên định, tính cách vừa thấy chính là người thật thà.



Đầu bếp tên là Mạnh Hỉ Lai, bận rộn ở sau bếp cả buổi trưa, vừa thấy Sở Từ ánh mắt sáng ngời, mở miệng nói: "Bà chủ, lúc này tôi mới được nhìn thấy người thật."

Sở Từ hơi sửng sốt.


Mạnh Hỉ Lai thấy nàng khó hiểu cười khúc khích nói: "Lần trước cô mang đồ ăn đến cho cố vấn Từ của chúng tôi.
Sau khi ăn cơm xong tôi dẫn người tự mình dọn bàn.
Nhưng phát hiện đồ ăn trên bàn không còn dư thừa một chút.
Loại tình huống này tôi chưa từng thấy bao giờ.
Cho nên lúc ấy tìm




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận