Editor: demcodon
Võ Thuận gật đầu.
Dì ngồi bên cạnh bắt đầu cười trộm, làm một người trưởng bối và là người từng trải.
Bà cảm thấy người này cũng không tệ, 25-26 tuổi đã hiểu chuyện và điềm đạm như người trưởng thành rồi.
Cậu ta có thể bàn chuyện kinh doanh giúp đỡ gia đình chứng minh là người thông minh và độc lập, ngoại hình không tệ, tính cách cũng tốt, ít nhất không có tính xấu tính toán chi li.
Điều quan trọng nhất là quan tâm đến Thôi Hương Như, một người đàn ông tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Nhưng dù sao yêu cầu của Sở Tú Trinh cũng quá thấp.
Ở trong mắt bà, một người đàn ông chỉ cần không ăn nhậu cờ bạc giống như chồng của bà cũng đã tốt rồi.
Cho nên nhìn cỏ dại cũng cảm thấy thơm.
Nhưng Sở Từ thì khác.
Lúc trước, bản tính của Hoàng Kiến Dân cũng không xấu, là một người thành thật.
Thậm chí hắn còn đối xử tốt và chu đáo với Thôi Hương Như.
Vì muốn săn bắt động vật hoang dã cho vợ ăn tẩm bổ còn té ngã gãy chân.
Nhưng hắn ngay cả có mười ngàn ưu điểm cũng không chống đỡ được điểm yếu này.
Đó là quá nghe lời ba mẹ, coi người khác trong gia đình còn quan trọng hơn người phụ nữ của mình.
Cuối cùng dì Hoàng nói một câu kia, Hoàng Kiến Dân đều nghe theo như thánh chỉ, còn không phải đã ly hôn và cưới người khác sao?
Nàng cũng không phải chướng mắt người đàn ông hiếu thảo, mà là chướng mắt người đàn ông ngu hiếu và vụng về.
Một người đàn ông ngay cả bản thân cũng không làm chủ được thì có khả năng gì để bảo vệ vợ con mình?
"Anh lớn hơn em nhiều tuổi.
Em cũng đừng gọi đồng chí, trực tiếp gọi anh là anh Thuận là được.
Em thấy...
được không?" Võ Thuận ngập ngừng hỏi.
"Gia đình anh Thuận có bao nhiêu anh em?" Sở Từ trực tiếp hỏi thẳng.
Nàng vừa hỏi câu này làm cho Võ Thuận sửng sốt, không nghĩ đến Sở Từ lại hỏi trực tiếp như vậy.
Lập tức đứng ngồi không yên, nhưng cũng không tránh mà trả lời: "Trên anh còn một anh trai và hai chị gái.
Anh là con út..."
Sở Từ nhíu mày, nhìn thoáng qua vào trong phòng.
Quả nhiên nhìn thấy Thôi Hương Như đang nấp ở cửa phòng nhìn ra ngoài qua một khe hở, vừa nghe được lời này thì cánh cửa hơi rung động, xem ra cũng bị ảnh hưởng.
"Mặc dù anh là con út, nhưng anh chị trong nhà đều đã lập gia đình.
Hơn nữa anh và anh trai đã sớm sống riêng ai lo phận nấy, không can thiệp chuyện của nhau." Võ Thuận lại nói tiếp.
"Anh ở nhà hẳn là áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng phải không? Hơn nữa khẳng định từ nhỏ chưa từng chịu khổ." Sở Từ đột nhiên mỉm cười, sắc mặt có vài phần từ chối, nói tiếp: "Anh ngồi xuống đã mười phút nhưng vẫn chưa chạm vào tách trà trong tay, hẳn là bởi vì trong trà này nổi lên hai mảnh lá vụn.
Anh cảm thấy không sạch sẽ, đúng không?"
"Anh đã 25-26 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, không biết là nguyên nhân gì?" Sở Từ lại nói tiếp.
Đến tuổi này vẫn chưa kết hôn chỉ có ba tình huống.
Thứ nhất, gia đình hoặc là ánh mắt của gã quá cao nên coi thường những cô gái bình thường.
Thứ hai, cơ thể hoặc là diện mạo của gã có tật xấu gì nên không ai để ý gã.
Thứ ba, có khả năng là đã xảy ra chuyện gì với mấy cô gái kia.
Nhưng mà gia cảnh của gã tốt, ngoại hình nổi bật, nhân phẩm nhìn qua cũng dễ mến.
Cho nên loại trừ khả năng thứ hai.
Ngoài nữa, gã là con út trong gia đình, nói chuyện và làm việc còn non nớt.
Có thể thấy được 8-9 phần bởi là người trong nhà nuông chiều đến bây giờ.
Võ Thuận thót tim, bị Sở Từ nhìn chằm chằm đến chột dạ đỏ mặt.
Đúng như nàng nói, mặc dù gã khát nước, nhưng cảm thấy trà này không phải rất nóng.
Hơn nữa phía trên còn có thứ khác, sợ là không quá sạch sẽ.
Cho nên vẫn không nhúc nhích miệng.
Về phần nguyên nhân đến bây giờ vẫn chưa kết hôn...
Võ Thuận ấp úng một hồi mới nói: "Ba mẹ anh đều là thành phần trí thức, yêu cầu con dâu nhất định là người biết chữ, còn lại là ....
muốn môn đăng hộ đối"
.