Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy


Nhìn dáng vẻ như rất thân của Phúc Nhạc Nhạc, trong mắt Sở Từ hiện lên một vẻ buồn cười.
Mặc kệ nói như thế nào không thể giơ tay đánh người tươi cười.


Cho nên Sở Từ cười càng phóng khoáng, ánh mắt nhìn lướt qua Phúc Nhạc Nhạc, nhìn từ trên xuống dưới không xót chỗ nào.
Ngược lại giống như người đàn ông làm cho mê muội.
Cuối cùng dừng hình ảnh ở trên gương mặt cô ta, nhìn thấy nụ cười của cô ta hơi cứng ngắc nói: "Nhạc Nhạc phải không? Xin chào, tôi tên Sở Từ."

Nụ cười của Phúc Nhạc Nhạc như bị xịt keo, cảm thấy Sở Từ không khỏi không nể mặt, rõ ràng nhỏ hơn cô ta mấy tuổi nhưng không gọi chị.


Nhìn dáng vẻ này dường như thật sự muốn cướp anh Thuận với cô ta.


"Em mua nhiều vật liệu như vậy là chuẩn bị may quần áo cho mình sao? Em gái Tiểu Từ, em thật giỏi, không giống như tôi đi làm ở trạm y tế, chỉ biết chăm sóc bệnh nhân." Phúc Nhạc Nhạc lại nói.


Bình thường mọi người khi nghe những lời khiêm tốn như vậy sẽ khen ngợi một câu thiên sứ áo trắng.
Nhưng Sở Từ lại không phải loại người như vậy, nàng chỉ nói: "Không biết thì học nhiều một chút, tôi và cô không quen nên cũng sẽ không xem thường cô."


Khóe miệng Phúc Nhạc Nhạc giật giật.
Con bé này tại sao nói trực tiếp như vậy? Nàng cũng không biết đối nhân xử thế* sao? Nói chuyện cũng không chừa một chút đường sống, thật sự là chán ghét muốn chết.
Ban đầu cô ta chỉ nghĩ đến tìm cách nói xem nàng và anh Thuận rốt cuộc có quan hệ gì.
Nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ đã đúng, Sở Từ chính là nguời không có lòng tốt.


(*Đối nhân xử thế: là cách đối xử với mọi người ở đời.
Hành xử, ứng xử sao cho phải, cho vừa lòng người là chuyện không phải dễ.
Người biết xử lý khéo léo, tinh tế trong mọi tình huống là người biết mình biết người, biết ăn ở với người khác hợp tình hợp lý.
Những người đối nhân khéo, xử thế hay thường được người khác quý mến và tôn trọng.
Những người này cũng thường rất nhanh nhạy, có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.)

"Tôi có thể đi vào ngồi được không? Tôi cũng không biết tại sao lại cảm thấy đặc biệt hợp ý với em.
Đúng lúc tôi cũng không biết may quần áo, muốn học với em, em thấy có được không?" Phúc Nhạc Nhạc lại nói tiếp.


Sở Từ ngạc nhiên nhìn cô ta, đột nhiên cười: "Xem tôi may quần áo? Được thôi, đến đây đi!"

Nàng còn không biết rõ bản lĩnh của mình sao? Lúc thêu thùa may vá là đáng sợ nhất.

Ngay cả chị Hương Như cũng không thể chịu đựng được.
Nếu Phúc Nhạc Nhạc này muốn học hỏi một chút nàng cũng không ngại.
Vì thế lại nói: "Vóc dáng của tôi và cô cũng tương tự nhau.
Đúng lúc mượn cô làm một người mẫu."

Ánh mắt Phúc Nhạc Nhạc sáng ngời.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Cô ta thật sự muốn nhìn xem Sở Từ này ngoài mở quán ăn này còn có năng lực gì khác hay không.


Cô ta và Võ Thuận từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, biết rất rõ tính tình của Võ Thuận.
Võ Thuận thích cô gái hiền lành cũng không yếu ớt, nhìn Sở Từ này dường như khác xa với mẫu người Võ Thuận thích.
Bây giờ kêu cô ta xem nàng may quần áo cũng không biết có phải cố ý khoe khoang hay không, muốn chứng minh mình có thể thay đổi vì Võ Thuận...


Sở Từ thật không khách sáo mời cô ta đi vào một phòng trong Phúc Duyên Đài.
Phòng này được ngăn cách riêng ra, dùng để cho Sở Từ bình thường nghỉ ngơi.
Ngoài nàng và Tần Trường Tố, những người khác đều không đến gần.
Diện tích trong phòng cũng không nhỏ, có giường và cái bàn.
Ngoài ra có một cái máy may




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận