Sở Từ vẫn có mắt nhìn người, Phúc Nhạc Nhạc này khi nhìn thấy nàng thì có vẻ cười ngọt ngào, nhưng thực tế lại rất chán ghét nàng.
Lúc vừa vào phòng hết nhìn đông đến nhìn tây.
Nhưng chỉ muốn tìm ra lỗi của nàng để sau đó công kích nàng mà thôi.
Giọng Sở Từ lạnh lùng làm cho Phúc Nhạc Nhạc sợ hãi, cô ta thể nhịn được nữa, dứt khoát cũng không tiếp tục giả vờ, trực tiếp hầm hừ nói: "Tôi thấy cô chính là cố ý hại tôi chứ gì? Còn nói cái gì may quần áo, tôi đã nói mà, cô nhỏ tuổi như vậy làm sao cái gì cũng biết chứ.
Hóa ra là cố ý muốn làm cho tôi a chịu đau mà! Nhưng để tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không chịu hai cái đâm vô ích.
Sau khi trở về tôi sẽ nói cho anh Thuận là cô bắt nạt tôi.
Tôi từ nhỏ đã chơi với anh Thuận cho đến lớn, anh ấy tuyệt đối không có khả năng hướng về loại hồ ly như cô!"
Sở Từ giống như là không có nghe thấy, cây kim trong tay chợt lóe, tiếp tục điên cuồng: "Có chuyện gì chờ tôi may xong quần áo rồi nói sau."
Vừa nghe câu này, Phúc Nhạc Nhạc trừng to mắt, giãy giụa dữ dội.
Nhưng cây kim trong tay của Sở Từ không có mắt, lập tức ghim vào làn da ba phần.
Phúc Nhạc Nhạc đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Cô ta giơ tay lê muốn nắm tóc Sở Từ, chuẩn bị dạy cho nàng một bài học.
"Cô là đứa con gái không biết xấu hổ, dám quyến rũ anh Thuận của tôi.
Bây giờ còn đến bắt nạt tôi, tôi đánh chết cô..." Miệng cũng không quên hét lên.
Sở Từ nhíu mày, cũng hơi phiền, ném cây kim sang một bên, nhẹ nhàng dời người hoàn mỹ tránh né công kích của cô ta: "Kẻ lừa đảo, lãng phí vải của tôi."
"Cô...
cô...
cô mới là kẻ lừa đảo! Giả vờ giả vịt làm gì? Còn không phải là cho rằng cô làm như vậy anh Thuận của tôi mới thích cô sao? Nhưng tôi nói cho cô biết, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích cô đâu!" Phúc Nhạc Nhạc tức giận đến khó thở, lại hét về phía Sở Từ.
Phòng của Sở Từ cách đại sảnh hơi xa, nằm trong một góc.
Lúc này đóng cửa lại, người ngoài cũng sẽ không chú ý tới tình huống nơi này.
Bởi vậy cũng không có thu hút được những ánh mắt khó hiểu của người khác.
Chẳng qua Tần Trường Tố đứng ở ngoài cửa lại nghe được rõ ràng, trong lòng cũng hơi tức giận.
Cô biết mà, Phúc Nhạc Nhạc này là cố ý đến gây chuyện! May mắn hôm nay người ra mặt là Sở Từ.
Nếu là Thôi Hương Như, chỉ sợ lúc này đã bị bắt nạt đến khóc mất.
Hơn nữa, nàng rõ ràng không có quan hệ gì với Võ Thuận lại bị bọn họ vu oan như vậy, người có lòng tự trọng cao làm sao có thể chịu được?
Đừng nhìn Thôi Hương Như bình thường yếu ớt, nhưng lại là người có lòng tự trọng cực cao.
Bây giờ dốc sức giúp Sở Từ quản lý công việc của xưởng thuốc.
Một mặt là không muốn làm cho Sở Từ thất vọng.
Một mặt khác cũng muốn đấu tranh cho bản thân một lần, nói cho người khác biết phụ nữ không phải chỉ có thể sinh con.
Sở Từ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Nhưng lúc này nhìn thấy Phúc Nhạc Nhạc trở mặt, vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười: "Anh Thuận? Cô hiếm lạ loại người này cũng chưa chắc mỗi người đều thích! Nhưng hôm nay cô đến đây tìm tôi gây chuyện, không biết anh Thuận của cô có biết hay không?" Tiếp theo, Sở Từ nhướng mày và khẽ hừ một tiếng hỏi.
Vừa thốt ra những lời này sắc mặt của Phúc Nhạc Nhạc thay đổi.
Mặc dù cô ta và Võ Thuận lớn lên bên nhau.
Nhưng dù sao vẫn chưa phải là bạn trai - bạn gái của nhau.
Võ Thuận có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế rất bắt bẻ.
Nếu như biết cô ta sau lưng đến gây chuyện với Sở Từ, nhất định sẽ cảm thấy cô ta nhiều chuyện.
Cho dù tương lai kết hôn với cô ta thì trong lòng cũng sẽ để lại cây kim.
"Tôi có lòng tốt đến tìm cô chỉ muốn làm bạn với cô mà thôi!" Phúc Nhạc Nhạc giải thích cho bản thân một câu xong vươn tay kéo vải trên quần áo mình ra.
Nhưng lúc này mới phát hiện những miếng vải này căn bản không kéo ra được, lập tức vừa lo lắn vừa tức giận.
Đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt cười nhạo của Sở Từ, tức giận đến mức cầm quần áo mình đã cởi trước đó lập tức xông ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên đe dọa một câu: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
.