Thẩm Dạng chạy nhanh cả đoạn đường, trong thôn cũng bùng nổ.
Tin tức Thôi Hương Như tự tử lan truyền nhanh chóng, lập tức làm cho những người hôm nay hoài nghi cô trở nên bất an, hy vọng bệnh viện có thể đúng lúc cứu người sống lại.
Trong nhà họ Hoàng, Tôn Bách Linh cũng bàng hoàng khi nghe được tin này, nhìn thấy chồng ngẩn người mắt hơi đau xót: "Nếu anh đau lòng thì đến huyện gặp thử.
Anh Thẩm có lẽ đưa cô ấy đến đó."
Không biết tình hình cô thế nào, lỡ như sắp chết cũng nên đi gặp một lần cuối...
"Anh...
anh..." Hoàng Kiến Dân há miệng thở dốc, trong đầu hiện lên gương mặt mèo hôm nay của Thôi Hương Như, trong chớp mắt dường như không nhớ nổi Thôi Hương Như trông như thế nào, cả người nói không nên lời: "Tại...
tại sao cô ấy có thể đi tìm cái chết chứ?"
Đi gặp cô? Hoàng Kiến Dân lắc đầu ở trong lòng, không biết tại sao không muốn đi.
Nếu là trước kia, dù hắn liều mạng cũng phải đi.
Thậm chí Hương Như đã chết thì hắn cũng không muốn sống nữa.
Nhưng bây giờ đột nhiên không muốn, sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Thôi Hương Như sẽ làm cho hắn cảm thấy mình tội ác tày trời.
Trong lòng hắn biết rõ, nếu lúc trước mình không ly hôn với cô thì cô sẽ không thay đổi như bây giờ.
Tôn Bách Linh nhìn dáng vẻ do dự chần chờ của chồng, đại khái cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Ngược lại càng thêm thất vọng: "Tại sao tôi lại gả cho loại người phế vật không xương như anh chứ?"
Dáng vẻ này của hắn có đau lòng, nhưng nhiều hơn là sợ hãi và oán trách! Hắn là cảm thấy Thôi Hương Như tìm cái chết gây thêm rắc rối cho hắn, sợ cô thật sự đã chết.
Sau này người trong thôn sẽ phỉ nhổ hắn!
Tôn Bách Linh không nhịn được cảm thấy lạnh từ trong tim.
Cô ta biết Hoàng Kiến Dân khi hắn còn chưa ly hôn.
Khi đó co ta đặc biệt ngưỡng mộ cách hắn yêu thương vợ và tình cảm hai mẹ con của Hoàng Kiến Dân.
Sau hắn ly hôn, tiếp đó thuận theo tự nhiên gả cho hắn.
Cô ta nhìn trúng chính là hắn đối xử tốt với vợ.
Cô ta biết mình có thể khống chế được mẹ chồng nên không có lo lắng như Thôi Hương Như, mới có thể tự tin như vậy gả vào.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Kiến Dân, cô ta cảm thấy mắt mình thật sự là bị mù rồi.
Lúc này, nếu như hắn biểu hiện ra dáng vẻ đau lòng lo lắng.
Mặc dù mình sẽ đau khổ khó chịu nhưng sẽ cảm thấy hắn là con người...
"Tôi sẽ đến huyện xem thử tình hình cô ấy thế nào, thuận tiện nói chuyện hôm nay cho Sở Từ biết.
Anh Thẩm đưa cô ấy vào bệnh viện có lẽ cũng không có cách thông báo cho Sở Từ biết." Sau khi Tôn Bách Linh ngây người một lát vẫn nói.
Mặc kệ nói như thế nào là nhà họ Hoàng tạo nghiệt, cô ta hiện tại là vợ của Hoàng Kiến Dân.
Về tình về lý cũng nên quan tâm đến tình hình của Thôi Hương Như một chút.
"Nhưng bây giờ đã trễ rồi..." Hoàng Kiến Dân nhìn sắc trời theo bản năng nói một câu.
Tôn Bách Linh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Tôi đi đến thị trấn thuê một chiếc máy kéo đi qua! Hoàng Kiến Dân à Hoàng Kiến Dân, anh thật đúng là một nhân tài mà.
Trước đó tôi suốt ngày trách anh vẫn chưa dứt tình cảm với Thôi Hương Như.
Bây giờ tôi đã nhìn ra anh không có chết tâm.
Nhưng trong tim căn bản không có người khác, không có ai!"
Hắn căn bản là không cần Thôi Hương Như người ta.
Nhưng vẫn nghĩ về những ngày xưa tốt đẹp!
Tôn Bách Linh nói xong lập tức cầm tiền và chìa khóa đi ra ngoài.
Hoàng Kiến Dân vừa nghe những lời cô nói giống như bị sét đánh, chết đứng ngay tại chỗ.
* * *
Mà bên kia, Thẩm Dạng cuối cùng đưa người đến bệnh viện, trước tiên vội vàng kêu bác sĩ cấp cứu.
Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ của Thôi Hương Như cũng đều sợ hãi, nhanh chóng đẩy người vào, còn có một y tá không quên trừng mắt nhìn Thẩm Dạng nói: "Vợ chồng cãi nhau cũng không thể làm cho vợ tức đến mức tìm cái chết chứ! Vừa chảy máu mũi vừa miệng sùi bọt mép, thở cũng không nổi, còn anh quần áo chỉnh tề.
Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với vợ như vậy?"
.