Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy


Editor: demcodon

Tôn Bách Linh nghe những lời Sở Từ nói trong lòng phát lạnh, xem như hiểu được ý của Sở Từ.
Nàng đây là muốn mọi người biết được chuyện Hoàng Kiến Dân không thể có con.


Cô ta gả vào nhà họ Hoàng đã được một thời gian, bụng vẫn chưa có tin tức.
Mẹ chồng của cô ta cũng nói những lời khó nghe với bên ngoài, nói là số của mình không tốt mới có thể cưới hai con gà mái không thể để trứng về nhà.
Mặc dù bên ngoài cũng có người cảm thấy Hoàng Kiến Dân có vấn đề.
Nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, không có ai sẽ lấy tôn nghiêm của một người đàn ông ra đùa giỡn.
Cho nên cô ta làm vợ phải chịu uất ức.


Chỉ là cô ta không còn trẻ, cũng muốn có con, lâu như vậy không có tin tức không có khả năng không tìm Hoắc thần tiên khám thử.
Lúc ấy Hoắc thần tiên chỉ nói cô ta hãy yên tâm, cơ thể không có vấn đề, con cái sẽ đến.
Nhưng an tâm lâu như vậy vẫn không có tin tức như cũ.


Tôn Bách Linh hít sâu một hơi, nhìn Sở Từ nói: "Em đây là muốn ép mẹ chồng chị đến phát điên sao?"


"Chuyện này đối với chị cũng không tệ." Giọng Sở Từ lạnh lùng nói: "Thời buổi này có rất nhiều gia đình không nuôi nổi con cái phải tặng cho người khác.
Chị muốn mấy đứa cũng được, coi như là tích đức.
Hàng xóm cũng sẽ không nói lung tung trước mặt đứa nhỏ.
Cho dù nói xấu sau lưng cũng chỉ nhằm vào anh Hoàng.
Tương lai sẽ không có ai nói chị không sinh được con.
Nếu mẹ chồng chị còn muốn làm con thiêu thân thì người ngoài sẽ chỉ cảm thấy người nhà họ Hoàng không an phận, tự nhiên đều sẽ đứng về phía chị, có gì không tốt?"

Tôn Bách Linh nghe mà động lòng.
Thật ra mà nói, mỗi lần mẹ chồng gây khó dễ với cô ta, bà đều lấy cớ cô ta không thể sinh con làm xấu mặt cô ta trước mặt người ngoài.
Thậm chí có một lần người nhà mẹ của cô ta đến còn bị bà nói những lời khó nghe, tức giận đến mức bọn họ mất ngủ mấy đêm liền.


Chỉ là nếu như thật sự nhận con nuôi ở bên ngoài về, tương lai chính là nhà cửa không yên.


"Nếu như chị không làm như vậy thì sao?" Tôn Bách Linh trầm giọng nói tiếp.


Sở Từ cười nhạo một tiếng: "Mẹ chồng chị có thể vì chị đuổi chị Hương Như của tôi đi, cũng có thể vì người khác đuổi chị đi.
Chị cảm thấy đến lúc đó, anh Hoàng sẽ đứng về phía người vợ là chị sao?"


Tôn Bách Linh lạnh cả người, ý của Sở Từ là muốn lấy tiền đập người.
Không có lửa làm sao có khói, mẹ chồng của cô ta thiếu tiền trong tay.
Nguyên nhân chính là vì còn thiếu tiền nhà mẹ của cô ta nên mọi chuyện đều nghe cô ta.
Nhưng một khi Sở Từ giúp đỡ thì sao? Đến lúc đó mẹ chồng sẽ lập tức trở mặt.


Cô ta cũng không còn trẻ.
Mặc dù có khả năng, nhưng tính cách cũng có tiếng táo bạo.
Năm đó khi cô ta vẫn còn là thiếu nữ trẻ tuổi cũng không mấy ai đến nhà cầu hôn.
Nếu cô ta lại ly hôn thì đời này không biết còn có thể gả đi lần nữa hay không.
Mặc dù lại tìm một người khác cũng nhất định làm mẹ kế cho người khác, còn không bằng bây giờ nhận nuôi một đứa trẻ.


Bình thường nhận con nuôi đều là vừa mới sinh ra.
Trong thôn cũng có rất nhiều trường hợp này, chỉ cần đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận.
Mặc dù sau khi đứa trẻ lớn lên biết được mình không phải con ruột cũng sẽ hiếu thảo với cô ta, so sánh với con ruột cũng không có nhiều sự khác biệt.


Tôn Bách Linh đứng ngồi không yên, cuối cùng cười khổ nói:




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận