Mặt trời phát ra ánh sáng nóng rực để nướng thành phố hoang vắng rách nát này, đất đai đều trở nên cằn cỗi, nứt nẻ.
Ở giữa một cái lòng sông đã khô cạn, Đinh Mộ đang dùng cái xẻng trong tay để liều mạng đào đất, trong lòng không ngừng khẩn cầu có thể đào ra được nước.
Hiện tại trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ là nước! Nhất định phải tìm được nước!
Nhưng tất cả đều là uổng phí, hố đất này đã đào rất sâu rồi nhưng vẫn không có chút nước nào cả.
Từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống khỏi trán, sắc mặt của Đinh Mộ tái nhợt, môi khô nứt, một trận trời đất quay cuồng, cô liền ngã xuống hố sâu, ý thức dần trở lên mơ hồ.
“Vũ Văn, mẹ tới tìm con đây……”
Đinh Mộ đột nhiên ngồi dậy, trên trán và trên cổ đều thấm ra một tầng mồ hôi dày, miệng mở ra để thở dốc từng ngụm một.
Cô chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng và hoảng sợ, dường như vừa mới trải qua một việc không tốt nào đó.
Im lặng một lúc lâu thì đại não trống rỗng của Đinh Mộ mới dần bình tĩnh lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, nhìn tất cả những thứ quen thuộc ở trong phòng, đây chính là nhà của cô trước khi xảy ra thiên tai.
Cầm lấy album đặt ở trên tủ đầu giường, phía trên là ảnh chụp chung của một nhà bốn người bọn họ.
Gồm có con trai Mai Vũ Văn, con gái Mai Đóa và cả chồng của cô là Mai Ngạn Quân.
Nhưng mà con trai của cô là Mai Vũ Văn còn chưa kịp lớn lên thì đã nhiễm phải vi khuẩn virus mà chết.
Nghĩ đến đây, Đinh Mộ dùng tay ôm chặt lấy ngực, cảm thấy từ bên trong truyền đến từng cơn đau thấu tâm can, nước mắt không thể ngăn được mà chảy xuống.
Trong lúc cô đau lòng muốn chết thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, một gương mặt quen thuộc dò vào.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”
Đây chính là con trai của cô, Vũ Văn, chẳng lẽ là vì trời cao cảm thấy cô quá khổ cho nên mới sắp xếp cho bọn họ đoàn tụ sau khi chết à.