Dương Hạ mệt mỏi mở mắt, bản thân anh cũng không biết mình do quá mệt mỏi mà đã ngủ được bao lâu rồi.
"BẢO BỐI.....!!!!!" Anh lập tức vùng dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh căn phòng.
Ánh đèn phòng ngủ vẫn còn được bật.
Nhưng Hoa Bảo trong lòng anh đã không thấy đâu nữa.
Dương Hạ phút chốc rơi vào trạng thái hoảng loạn, anh chạy xuống giường, điên cuồng lao ra bên ngoài.
Miệng không ngừng lầm bẩm "Bảo bối!!.....Bảo bối....em đâu rồi.......!!"
Người anh thương chỉ mới vừa về lại bên cạnh anh mấy tiếng trước, sao bây giờ đã không thấy đâu rồi.
Không phải em ấy lại một lần nữa bỏ rơi anh chứ ? Dương Hạ sớm rơi vào hoảng loạn tột độ.
Anh điên loạn đảo mắt tìm xung quanh, quên cả mang dép.
"Chồng ơi.....sao lại khóc rồi ?"
Giọng nói nhẹ nhàng từ đằng sau chuyền đến.
Dương Hạ lập tức quay đầu.
Anh thấy một bóng dáng nhỏ bé ngọt ngào, trên tay còn đang cầm bát cháo nóng hổi đi ra từ phòng ăn.
Hoa Bảo đặt báo cháo xuống bàn bên cạnh, lại đưa mắt nhẹ nhàng nhìn người kia.
"Chồng không thấy em lên sợ sao ?!" Hoa Bảo cười thật tươi, em chạy lại ôm lấy eo Dương Hạ nũng nịu.
Vừa rồi là do em thức dậy trước, lại phát hiện Dương Hạ đang ôm mình mệt mỏi ngủ bên cạnh.
Khuôn mặt trong tiều tụy đi thấy rõ.
Em sót lắm chứ! Lên mới cẩn thận dậy trước, định sẽ nấu cháo thịt bằm cho Dương Hạ ăn chút.
Dương Hạ lúc này trái tim treo ngược cành cây mới trở về chỗ cũ.
Anh mạnh mẽ ôm chặt người trong lòng.
Sau đó không kìm được bế bổng em lên.
Cho cả có thể Hoa Bảo lọt sâu vào lòng mình.
Sau chuyện này lần, anh lại càng không thể rời xa em dù chỉ một chút .
Dương Hạ sợ mất ánh sáng của đời anh lắm.
Anh thật sự không cần gì hết, anh chỉ cần Nhất Hoa Bảo.
Em là tất cả !
Anh im lặng cứ thế ôm thật chặt em, rất lâu sau mới khó nhọc thì thầm : "Đừng rời khỏi anh!"
Hoa Bảo nãy giờ bị chồng mình ghì chặt trong lòng, cả cơ thể không nhúc nhích nổi.
Nhưng em lại ngoan ngoãn ôm lại anh.
Hôn lên đôi mắt đã có quần thâm rõ rệt, đau lòng mà an ủi : "Em không đi đâu hết, chúng ra cả đời này đều sẽ bên cạnh nhau!"
Dương Hạ nhắm đôi mắt lại cẩn thận cảm nhận hơi ấm mà chỉ có người con trai anh thương mới có được , bỗng nhiên sắc mặt anh lại chuyển biến sấu đi.
Anh lạnh giọng
"Sao lại tự tiện vào bếp ?"
Hoa Bảo không ngờ tên này vẫn còn nhớ đến chuyện đó.
Trước giờ em hoàn toàn không vào bếp, không phải là do em không biết nấu.
Mà là đi Dương Hạ không cho phép em động vào mấy thứ nguy hiểm như dao, bếp,....!Anh rất sợ nó sẽ làm em bị thương.
Về sau, mỗi khi em động vào con dao dù chỉ định gọt hoa quả cũng sẽ làm Dương Hạ tức giận.
Trong cuộc sống, trừ việc thở ra thì Dương Hạ chỉ hận không thể hầu hạ em làm tất cả mọi việc.
Anh muốn sớm đào tạo lên một Hoa Bảo lười biến cả ngày chỉ biết dựa dẫm vào anh.
Chính là nếu thiếu anh sẽ không sống được.
"Ơ...hơ....em là muốn nấu cháo cho anh đó!! Không được khen lại còn bị mắng, hức...hư....oan chết em rồi....!".
Hoa Bảo oan ức vùi mặt vào cổ Dương Hạ cọ cọ, giọng thanh thuần mang theo chút hờn dỗi mà nói.
Em hy vọng Dương Hạ có thể bớt giận chút.
Nhưng lần này Dương Hạ không nguôi cơn giận chút nào.
Bác sĩ đã nói thân thể Hoa Bảo bây giờ không tốt, phải cẩn thận mà chăm sóc.
Không ngờ được Bảo bối này lại tự tiện vào bếp làm việc như vậy.
Anh đau lòng chết rồi !
Dương Hạ vỗ nhẹ cặp đào tròn tròn kia.
Giọng nghiêm nghị "Không có lần sau !"
"Ưm.....yêu chồng nhất\~\~\~"
"Ngoan" Dương Hạ bế em ra bàn ăn, đặt Bảo bối lên đùi, định bụng sẽ đút cháo cho em.
Nào người bị câu hỏi phía sau của cục cưng nhà mình làm cho đừng hình mất 5s
"Chồng, Chuông Nhỏ của em đầu rồi ?"
Dương Hạ bắt đầu cố gắng nhớ lại.
Chuông Nhỏ là con nào?
Là con mèo anh mấy ngày trước mua cho em !
Giờ nó đâu rồi Dương Hạ cũng không biết.
Khoảng thời không có Hoa Bảo, anh đến bản thân mình còn không quan tâm, từng giây từng phút chỉ có thể nghĩ đến Bảo bối của mình.Chuông Nhỏ hình anh đã sớm vất cho đám thuộc hạ.
Giờ còn sống không thì anh không biết.
.