Quý Vân cô ta được đà lấn tới, khóc lóc thảm thiết bên cạnh gã Triệu
"Hức....cậu còn chối tội, cậu....chính cậu bỏ thuốc vào ly rượu của ngài Triệu, không tin mọi người hãy lục soát túi của cậu Bảo đây chắc chắn sẽ tìm thấy"
Cô ta nói hay lắm, vừa nói vừa ôm người gã Triệu lo lắng các kiểu.
Mà tất cả mọi người ở đó thấy Quý Vân nói rất có lý, lập tức hùa theo
"Phải phải đó, kiểm tra người và túi đồ của cậu ta chắc là sẽ còn thấy manh mối gì đó!"
"Mọi người, mau mau giữ tên này lại, tên giết người"
Đám đàn ông cao to ở đó hung bạo giữ hai tay Hoa Bảo lại.
Em đau sớm cố vùng vẫy nhưng sức lực có hạn, cuối cùng chỉ có thể đứng yên chịu chói.
Bất lực mà hét lên
"Được, mấy người kiểm tra thì cứ kiểm tra, nếu không có gì tôi nhất định không tha cho các người !!"
Mới người ở đây cũng vừa chứng kiến một màn này, chưa hiểu chuyện gì đã sảy ra, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Vài người nhanh chóng đi kiếm túi xách của em, số người còn lại thì vu quanh lão Triệu đã bất động.
Quý Vân cảm thấy một màn kịch này của mình quá suất sắc, tên quản lý Triệu đó cô cũng muốn ra tay từ lâu, nhưng lại không có cơ hội.
Lần này vừa vu oan được cho tên Nhất Hoa Bảo kia, vừa xoá sổ lão ta ra khỏi tầm mắt.
Một công đôi việc !!
Về phía lão Triệu, gã sớm đã nằm yên một chỗ, độc tính vào trong người gã quá nhanh chóng đi.
Chỉ sau có mấy nhiêu phút ông ta đã không còn hơi thở.
Đến cả nhân viên y tế của đoàn quay cũng không kịp giúp được gì.
Người ta chỉ có thể vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhìn cái xác, sau đó lại là ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hoa Bảo.
Chỉ trong có ít phút, việc lục soát túi xách của Hoa Bảo đã có kết quả.
Người ta đổ hết những vật dụng trong túi của em ra mà tìm kiếm.
Quý Vân cũng đứng một bên ngóng chờ thành quả.
Rất nhanh, một lọ thuốc dạng lỏng nhỏ rơi ra bên ngoài, lăn lóc trước ánh nhìn của tất cả mọi người.
Có kẻ nhanh chóng đã nhận định được loại thuốc
"Là Strychnine đó mọi người, cậu ta là kẻ giết người, mau...mau bắt cậu ta lại.
Lần này mày đi tù cả đời !!"
(Strychnine là một chất độc tự nhiên dẫn đến cái chết đau đớn vì liên tục co thắt cơ bắp.
Strychnine là một chất độc tự nhiên, chủ yếu được lấy từ hạt của cây Mã tiền (có tên khoa học là Strychnos nux –vomica).
Nó là một chất độc thần kinh tác động lên các dây thần kinh cột sống, khiến nạn nhân bị co giật.
Cũng giống như Brodifacoum, nó rất nguy hiểm vì trẻ em, thú cưng và các nạn nhân ngoài ý muốn khác dễ tiếp xúc phải.)
Hoa Bảo trợn tròn mắt nhìn thứ thuốc vừa rơi ra khỏi túi mình, em thật sự không có giết người.
Em cũng càng không để lọ thuốc đó vào túi mình.
Nhưng em cũng không giải thích được làm sao cho mọi người hiểu.
Chỉ có thể trấn động đến bần thần.
"Haha....mọi người thấy chưa, cậu ta là kẻ đã đầu độc quản lý Triệu.
Mau bắt cậu ta lại, giao cho pháp luật đi, cho cậu ta đi tù !!" Quý Vân đắc ý, cô càng châm thêm dầu vào lửa, khích động vào cảm xúc của mọi người.
"TÔI KHÔNG CÓ LÀM, TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG LÀM, LÀ CÓ KẺ HẠI TÔI!!" Hoa Bảo dồn dập biện minh, nhưng đứng trước tình cảnh này, có lẽ là vô dụng.
Thôi rồi, Dương Hạ của em không ở đây, em bây giờ chính là chỉ có một mình chống chọi với tất cả.
"Mọi người, mau đánh chết cậu ta đi, để ra bên ngoài sẽ làm hại xã hội!"
"Tôi đã sớm báo công an rồi!!"
Tất cả mọi người khi đã nhìn rõ thứ mà mình cần thấy, không quan tâm suy sét kỹ càng mà đã lao vào dùng vũ lực với Hoa Bảo.
Phàm là người đời , họ chọn tin và thứ mình thấy hơn là mấy lời biện minh vô nghĩa.
"Á....tôi....hức...không...có....làm ơn...hức...đau....quá...!!"
Hoa Bảo ôm chặt đầu quỳ thụp xuống mặt đất, cố chống chịu lại những cú đá, cái tát của đám người đó.
Bây giờ em thật sự cần Dương Hạ.
Em cần anh đến bảo vệ em .
Sức khỏe cầu em chỉ vừa hồi phục, nay lại bị những chận đau đớn giữ dội làm hao mòn.
Hoa Bảo cảm thấy đầu óc mình có chút mơ hồ.
Cả người run rẩy lên từng hồi vì sợ hãi, trước khi bản thân ngất đi.
Còn nghe thấy tiếng gọi mình
"BẢO BỐI!!!!!!".