Sống Lại Một Đời Chỉ Yêu Anh


Hoa Bảo nhìn khuôn mặt đang tức giận của Dương Hạ, lại nhìn xuống bàn chân đá vì lạnh mà co rúm lại.

Nếu anh không nói có lẽ Hoa Bảo cũng không để quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này.

Em liền mỉm cười mà nói :
"Lạnh chân rồi !"
Dương Hạ bế bảo bối mà bất lực, nhanh chóng bế em lại chiếc ghế lớn giữa phòng.

Cái ghế mà không có bất kỳ ai ngoài Dương Hạ được phép ngồi, nay anh lại đặt em ngồi ngay ngắn lên, bản thân không quan tâm đến anh mắt của đám đàn em đang nhìn mà quỳ xuống ngay trước mặt Hoa Bảo.

Nâng bàn chân của em lên đặt lên ngực mình, nhiệt độ của cơ thể có thể giúp giữ ấm nha !
Dương Hạ lấy hai bàn tay to lớn của mình bao bọc hai bàn chân em lại.

"Một chút sẽ hết lạnh"
"Hơ...!!" Hoa Bảo kinh ngạc, trước mặt nhiều người như vậy anh lại không quan tâm đến chút hình tượng của mình, sẵn sàng quỳ trước mặt em, nâng niu bàn chân em bỏ vào lòng.

Em nhất thời cạn ngôn, không biết nó gì cho phải.
Thật ra thì đối với Dương Hạ mà nói, hình tượng gì đó anh không quan tâm, chỉ cần Hoa Bảo còn quan tâm anh, trong lòng còn có anh là đủ.


Em đối với Dương Hạ là tất cả.

Vậy thì anh cần gì phải quan tâm đến chuyện khác !
"Lão....lão....đại, đây là dép bông của phu nhân"
Dương Hạ nhận lấy đôi dép bông ấm áp của đàn em thì nhanh chóng đeo vào chân Hoa Bảo.

Sau đó ngồi lên ghế, đặt em vào lòng, am tâm mà nói :"Vừa rồi em muốn cô ta làm gì ?!"
Hoa Bảo nửa cười nữa không, như không hề có việc gì sảy ra, giơ một cánh tay ra dấu hình khẩu súng chĩa về phía Quý Vân nằm gục trên đất "Muốn cô ta làm bia tập bắn cho em!"
"Hửm ?!...được, chiều theo ý Bảo bối!"
Tạ Mẫn lấy ra một khẩu súng ngắn đưa đến cho Dương Hạ.

Anh đưa súng về phía bàn tay em, cẩn thận điều chỉnh lại kỹ thuật cầm súng của Hoa Bảo.

Sau đó hai bàn tay nắm lấy bàn tay đang cầm khẩu súng chắc em.

Chĩa thẳng vào người Quý Vân, vừa ngắm vừa ân cần chỉ bảo :
"Nắm tay chắc một chút, tìm những điểm yếu nhất trên cơ thể, dứt khoát bóp cò!!"
Quý Vân phát điên rồi, giờ khắc đối mặt với cái chết cận kề, bất kể con người nào cũng sẽ bấp chấp để được sống, cô ta la hét thảm thiết, lên tục dùng cái miệng đầy máu phát ra âm thanh khó nghe.

Hầu như đều là tiếng cầu xin tha mạng.
Hoa Bảo không quan tâm nắm đến tiếng rên la này, chỉ tập chung vào khẩu súng trên tay.

Dương Hạ khi đã điều chỉnh được tư thế phù hợp cho em thì cẩn thận thả tay ra.

Sau đó bịt lấy hai tai em lại.

Tiếng súng rất lớn, anh sợ nó sẽ làm em giật mình.
"Ưm....k....kh....không.....cầu....xin..,..ngài......th...tha..cho....cho....tôi...hự....!!" Quý Vân lê lết thân mình như muốn chạy trốn.

Nhưng trước mắt Dương Hạ cùng Hoa Bảo trong phòng đây chỉ là trò hề.

Một con cá mắt cạn cố vùng vẫy tìm nguồn nước.


Một con sói đã làm bao nhiêu điều ác nhưng này đã dính bẫy của sợ săn.
Đáng đời !!
Hoa Bảo khi đã nhắm chuẩn giữa đầu Quý Vân, từ từ chậm rãi nhưng mạnh mẽ cứng cáp mà bóp cò.
*BẰNG!!*
........
Cả căn phong yên lặng, sau khi nhìn ra tình trạng thì ngạc nhiên, bọn đàn em nhìn theo vết đạn vừa bắn, không trúng Quý Vân, bắt trượt sang một bên.
"Thêm một lần nữa" Dương Hạ thấy Bảo bối bắn trượt thì cười cười an ủi, không ngạc nhiên lắm.

Anh xoa xoa lưng em trấn an.
*BẰNG*
Hoa Bảo dứt khoát bắn thêm lần thứ hai, lần này đã dứt khoát hơn rất nhiều, trúng thật, nhưng không phải trúng đầu Quý Vân.

Mà là trúng bả vai.
Nhìn con sâu đang đau đớn vùng vẫy trước mặt, em không chút cảm xúc.

Chỉ lạnh nhạt vứt khẩu súng sang bên cạnh, ra lệnh cho người trong phòng: "Chán rồi, đem cô ta đi như lời các người vừa nói!!"
Hoa Bảo bây giờ rất có tiếng nói, bọn người trong phòng đều biết, liền ngoan ngoãn làm theo.
"Về giường ngủ thôi" Dương Hạ thật không hiểu nổi vì sao Bảo bối lại không bóp cò, có phải em sợ sẽ đi tù không ? Nếu vậy thì em không cần phải lo, vì cho dù em có giết người, Dương Hạ vẫn sẽ ở phía sau dọn dẹp tất cả giúp em.

Nhưng trường hợp này bị loại trừ.

Dương Hạ hiểu em, nếu thực sự muốn em sẽ làm.
"Tuy rất hận có cô ta, nhưng mạng sống trên đời này là vô giá" Hoa Bảo như hiểu được khuất mắt trong lòng chồng mình, liền ẩn ẩn ý ý nói một câu.

Phải rồi, cho dù em hận Quý Vân, nhưng suy cho cùng mạng sống trên đời này là thứ quý giá nhất.

Em không phải bao dung quá mà đi tha cho cô ta.

Bởi vì nếu em giết cô ta cũng tức là em đã coi rẻ mạnh sống trên cõi đời này, mà phàm là người trần mắt thịt.

Nếu đến cả mạng sống còn không biết quý trọng sẽ chắc chắn mất tất cả.
———-
Hoa Bảo ở bệnh viện gần hai tuần thì được cho về.

Các vết thương trên cơ thể đã sớm lành, em lấy lại được dáng vẻ hoạt bát như trước.

Nghe Tạ Mẫn nói, tất của những người đánh em hôm đó điều đã bị Dương Hạ sử đẹp.

Nhẹ thì tán gia bại sản, còn không thì sớm đã vào tù.

Ô thế là giấc mơ làm người nổi tiếng của em tan nát từ đây à.
"Chồng....em muốn đi du lịch!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận