Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Long quyết định dành cả buổi chiều để nghiên cứu về bản thân. Sau 1 hồi ngồi minh tưởng trên giường ( hoặc tự hắn cho rằng đó là minh tưởng), kết quả duy nhất hắn nhận được là hắn thấy mỏi lưng vl. Nói gì thì nói, hắn mù tịt về mấy vụ tu luyện này. Làm sao bây giờ? Tìm ai hỏi đây? Người ta nói rằng: bể học vô biên, cái gì không biết thì tra Google. Nên hắn bật máy tính lên. Tìm kiếm các cuốn truyện tu tiên, kiếm hiệp, trọng sinh, linh dị, đam mỹ, … nhưng đều là liên quan đến thần thức, linh hồn hoặc main bị động nhận được truyền thừa. Chẳng có chủ động tìm kiếm trong mù tịt như hắn. Còn mấy kiểu hệ thống thì hắn bỏ qua, của hắn không phải là hệ thống.

Sau vài giờ tìm kiếm trong vô vọng, hắn nhớ lại đêm qua. Cơn đau đầu đến bất chợt, hắn vật lộn, nhiều lần định buông xuôi mặc cơn đau hành hạ nhưng hắn lại không buông, vì mẹ hắn đang ngồi bên cạnh, hắn không muốn mẹ hắn lo lắng. Rồi khi cơn đau biến mất, hắn nhớ hắn giường như ngất đi, mất đi ý thức, mất hết cảm quan, cảm giác trong thoáng chốc. Thời gian chỉ khoảng vài tích tắc rồi khi hắn có lại cảm giác thì đã ở trong không gian linh hồn của mình rồi. “Xem ra phải đợi chút thôi, theo truyện thì chậm nhất khoảng 1 tuần sau trọng sinh để hoà hợp cơ thể và cuốn sách. Cơ mờ cái năng lực đọc suy nghĩ ngừoi khác này có thể vận dụng kiểu gì bây giờ cho tốt nhỉ? Đây có phải thần thức của tu chân không hay là 1 loại dị năng như kiểu giáo sư X? Không biết có mạnh như Charles Xavier được không, được thì bá.”

Thế là hắn lại ngồi search google về giáo sư X, phải nói là hắn khá choáng ngợp với khả năng của Xavier bởi với năng lực của mình, Xavier gần như là bất tử khi có thể chuyển ý thức của mình từ cơ thể này sang cơ thể khác, hạn chế là sức mạnh tâm linh của Xavier không đủ để thực hiện nhiều, và khả năng tác chiến vật lí của ông cũng không được cao. Đọc được 1 lúc, Long lại nhớ tới nhân vật Hướng Nhật trong Đỉnh Cấp lưu manh hắn từng đọc, Hướng Nhật cũng sở hữu 1 dạng dị năng điều khiển ý thức, nhưng mạnh hơn của Xavier về độ biến hoá. Hướng Nhật có thể tạo ra viên đạn bằng ý thức, cô đặc nó thành dạng vật lí để gây sát thương hoặc cường hoá cơ thể, cũng có thể dùng để tấn công hoặc phòng thủ tâm linh. So sánh cả 2 thì giáo sư X thiên về khống chế tầm xa, còn Hướng Nhật lại thiên về solo cận chiến. 2 nhân vật này khiến Long nảy ra ý tưởng kết hợp cả 2, chỉ là không biết hắn có đủ khả năng làm điều dó hay không. Nhưng cứ thử, được thì ngon, không được thì cố gắng cho được. Hiện hắn đang giả dụ năng lực của hắn là dị năng tinh thần, thì sẽ có thể vận dụng theo ý nghĩ của hắn. Còn nếu là thần thức thì theo hắn hiểu là sẽ phải phu thuộc vào công pháp dành cho thần thức hay nguyên thần gì đó của giới tu chân. Long hi vọng là dị năng hơn vì nó có thể tuỳ tâm huy động, với lại hiện giờ hắn không đào đâu ra công pháp, có hắn cũng chả biết đời nào tháng nào mới luyện thành.

Long ra sau vườn, tìm lấy 1 viên gạch. Tập trung tinh thần nhìn thẳng vào viên gạch, tưởng tượng ra 1 viên đạn, phóng nó về phía viên gạch với tốc độ nhanh nhất mà hắn tưởng tượng ra.

Viên gạch vẫn hoàn hảo đứng đó. Long làm lại.

Thất bại.

Làm lại.

Thất bại.

Liên tục 8 lần, đến lần thứ 9, khi mà trán Long đã ướt mồ hôi vì trời nóng, 2 hàng lông mày cau lại, miệng hét lên 1 tiếng “Bắn” thì viên gạch kia bỗng kêu “Bụp” 1 tiếng rồi đổ xuống. Long hơi bất ngờ vì kết quả, chạy lại chỗ viên gạch thì thấy viên gạch có 1 lỗ lõm vào, hình tròn cỡ ngón tay trỏ, sâu 3 cm. Vết lõm nhẵn, không có rạn nứt xung quanh, có thể biết được là lực khá tập trung, độ xuyên thấu mạnh. Tuy nhiên lực vẫn chưa mạnh theo như tưởng tưởng của Long. Hắn muốn là xuyên 1 lỗ từ trước ra sau viên gạch như mấy vị xuyên không giả và trùng sinh trong truyện kia. Nhưng lần đầu có kết quả là hắn vui rồi, cười không ngậm được mồm, tự thẩm du về 1 tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn. Thành công lần khiến tự tin hắn dâng trào, tiếp tục thử thêm mấy loại nữa như ý thức hoá hình bọc lấy nắm đấm, di chuyển đồ vật từ xa,… thì đều có lần được lần không. Lần thất bại thảm nhất là lần đầu hắn bọc nắm đấm mình bằng ý thức rồi đấm vào tường gạch. Gạch vỡ chẳng thấy đâu, chỉ thấy màu đỏ dính trên tường và tiếng xuýt xoa đau đớn. Rồi Long mới thấy mình ngu, chân có không dung đi dùng tay, cây có không test lại đi test tường. Đúng là vui quá hoá mất khôn. Nhưng sau đó quả thực hắn cũng có thu hoạch về khả năng mới có này của hắn. Chứng thực giả thuyết của hắn là đúng. Cái hắn cần làm bây giờ là luyện tập thành thục các kĩ năng học được từ Xavier và Hướng Nhật, và cũng cần phải tự tạo ra kĩ năng cho mình chứ, không thể cứ học của người khác mãi như này được. Hắn cũng có sĩ diện chứ. Điều làm hắn đau đầu là không biết làm thế nào để phát triển thêm cường độ tinh thần. (tác cũng đau đầu, lỡ buff rồi, phải buff cho hợp lí tí không ăn gạch đá)

Long tập tành dị năng của mình đồng thời cũng tập luôn mấy bài tập rèn luyện cơ bắp đến hết chiều, rồi đi tắm và nấu cơm, chờ đợi đón nhận giống tố sắp tới. Có vẻ hôm nay mẹ hắn về muộn hơn mọi ngày. Mọi ngày 7h30 mẹ hắn về, hôm nào về sớm thì ăn cùng 2 đứa, hôm nào về muộn mà 2 đứa đói thì ăn trước, mẹ hắn về sẽ ăn sau. 7h50, mẹ hắn vẫn chưa về. Nên 2 anh em hắn ăn trước. Trong bữa ăn, hắn để ý thằng Dũng cứ tủm tỉm cười 1 mình. Tò mò, hắn đọc suy nghĩ thằng em: “Mi đáng yêu quá, dễ thương nữa chứ. Hôm nay lỡ nghịch làm bẩn áo Mi, Mi không nổi bão như mọi ngày mà lườm lườm mình, hay Mi thích mình? Ahihi” Đó là 1 phần nhỏ rất nhỏ Long đọc được. Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy cảnh Dũng làm bẩn áo Mi ì giờ thằng Dũng đang nhớ lại cảnh đó trong đầu. 2 đứa chung bàn, thằng bé ngồi trái, con bé ngồi phải. Đang viết, Dũng dừng tay vươn vai khiến ngòi bút quẹt 1 đường lên áo trắng con bé, còn chạm cả lên má cô bé nữa. Rồi Mi quay ra, cũng dễ thương, da trắng, mắt to, môi hồng, mũi cao. Chuẩn loli. Nhất là khi con bé lườm lườm, cau cau đôi lông mày mảnh mai, nhìn quả thức khiến người ta mềm chảy nước. Thảo nào ông cu con crush. Haiz, tuổi trẻ, các cháu lớn thật là nhanh. Cảm thán giây lát, hắn lại nhớ đến Nguyệt. “Giờ này em đang ở đâu?” Rồi lại nhìn nhìn thằng em lớp 4, hắng giọng:

- E hèm! Mi dễ thương nhỉ?

- Vâng! Rất đáng yêu.

Thằng bé trả lời 1 cách nhanh gọn. Nói xong rồi mới nhận ra lỡ mồm, quay ra thì nhìn thấy thằng anh đang ngồi cười dâm đãng, nhìn chằm chằm vào nó. Nó liền lắc đầu nguầy nguậy chối:

- Không, Mi nào ạ? Em không biết.

- Haha! Tao biết hết rồi nhé, “hôm nay lỡ nghịch làm bẩn áo Mi, Mi không nổi bão nhưu mọi ngày mà lườm lườm mình, hay Mi thích mình?” Ahaha.

Thằng bé nghe câu đó thì nghệt mặt ra, không hiểu sao anh mình lại biết suy nghĩ của nó. Nó hỏi:

- Sao anh biết? Anh gặp Mi chưa ạ? Bạn ấy dễ thương nhỉ?

- Haha, gặp rồi. Mày thích nó hả?

- Đâu có, chỉ là ngồi cùng bàn thôi mà anh!

- Chối cái gì? Tao còn lạ gì. Thích thì nói, anh mày bày cách cho mà tán, đảm bảo em Mi đổ.

- Sao Mi lại đổ ạ? Mà tán là gì ạ?

Dũng rất hồn nhiên hỏi lại, Long không biết nó ngây thơ không biết gi thật hay giả vờ không biết nhưng hắn vẫn giảng giải dễ hiểu cho thằng bé, bonus thêm vài cái lí thuyết tán gái cho Dũng.

- Đổ là để chỉ lúc mày tán thành công. Còn tán nó là cái gì? Là cả 1 môn nghệ thuật, người tán là 1 nghệ sĩ.

Thương thay cho thằng bé ngây thơ dần bước chân vào con đường “đen tối” vì bị thằng anh dụ dỗ. Rồi hắn ngồi luyên thuyên thuyết minh về cái môn “nghệ thuật tán gái” của hắn nhằm đả thông tư tưởng cho Dũng. Máu trẻ trâu nổi lên khiến Long vô tình đào tạo ra 1 cao thủ tán gái trong tương lai, cũng chưa hẳn vô tình, có thể hắn cố tình đào tạo và bây giờ là hắn đang xây dựng những viên gạch đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui