Sống Lại Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Trương Bằng trở về nhà, ba mẹ con Tô thị ra cổng nghênh đón, ông ta gật đầu rồi nhìn quanh một vòng, sau đó hỏi: “A Nễ đâu? Sao nó không ra đây đón tôi?”

Tô thị cúi đầu, dịu dàng thưa: “Bẩm mình, A Nễ bị bệnh truyền nhiễm, đang trong phòng tịnh dưỡng, em sợ nó lây bệnh cho mình và các con nên không kêu nó ra ngoài.”

Trên thực tế, Trương Ai Thống có muốn ra ngoài cũng không được, sau trận đòn nhừ tử, Tô thị đã sai người nhốt cậu vào nhà củi bỏ đói suốt cả một ngày, vết thương chồng chất cộng thêm cơn đói hành hạ, ngay cả cử động còn không nổi huống chi ra cổng nghênh đón Trương Bằng về nhà.

Trương Bằng nghe vậy khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Mới hôm qua còn ngồi ăn cơm chung vậy mà hôm nay lại mắc bệnh truyền nhiễm rồi sao? Đã khám cho sấp nhỏ và người làm trong nhà chưa?”

Thấy Trương Bằng không truy cứu nguyên nhân tại sao Trương Ai Thống lại mắc bệnh truyền nhiễm, Tô thị thở phào nhẹ nhõm, bà ta mỉm cười đáp: “Mình yên tâm, em đã cho thầy lang khám hết gia nhân trong nhà rồi, hơn nữa còn cẩn thận bốc thuốc uống trước phòng bệnh.”

Trương Bằng gật gù tỏ vẻ tán thưởng sự chu đáo của Tô thị, ngay lúc mấy mẹ con tưởng chuyện này tới đây là chấm dứt thì Trương Bằng bỗng nói: “Chiều nay tôi phải lên đường đến Quế Châu tuần tra, cả tháng sau mới về, tôi nên đến thăm A Nễ một lần để không thôi thằng bé lại tủi thân.”

Nói đoạn Trương Bằng bước về phía phòng của Trương Ai Thống, Tô thị hớt hải ngăn lại: “Khoan đã mình ơi, mình không thể đến đó.”

Trương Bằng xụ mặt không vui truy hỏi: “Hà cớ gì không được? Tôi đến thăm con, sao mình lại cản?”

“Không… không phải, em không có cản mình, chỉ là… chỉ là…” Tô thị bị dồn vào thế khó không biết nên viện cớ gì mới phải.

Trương Ngọc Nhi bước tới nắm lấy tay của Tô thị vỗ nhẹ một cái để trấn an bà ta, sau đó cúi đầu thưa chuyện: “Bẩm cha, mẹ quá lo lắng cho A Nễ nên tâm trí bất an không thể diễn tả trọn ý muốn nói, chẳng qua A Nễ vừa mới uống thuốc, hiện tại đã ngủ rồi thưa cha, thầy lang nói bệnh này nên uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ thì mới mau khỏi được, hay là cha vào dùng bữa với mẹ và anh chị em con trước, khi nào A Nễ tỉnh rồi tụi hầu sẽ đến báo.”

Trương Bằng nhìn chằm chằm vào đứa con gái lớn của mình, mới chớp mắt thôi một bé gái đáng yêu ngây thơ đã trở thành một thiếu nữ đoan trang mưu trí, giống hệt như mẹ của nàng ta vậy.

“Ừm, con nói cũng đúng, mặc dù trước giờ không có lý lẽ cha mẹ chờ con cái, nhưng vì A Nễ bị bệnh, cơ thể yếu ớt, chúng ta nên khoan dung hơn.” Trương Bằng lại nhếch khóe môi lên, dùng giọng điều đúng lý đạt tình mà nói.

“Dạ, thưa mình.”

“Dạ, thưa cha.”

Ba mẹ con Tô thị cúi đầu dạ thưa, nhưng trong lòng càng thêm căm ghét Trương Ai Thống vì luôn giành đi phần lớn sự quan tâm của Trương Bằng.

Trương Bằng vừa xoay người đi, Tô thị lập tức liếc mắt ra hiệu với quản gia Phương, lão ta hiểu ý khom người gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, mà mấy động tác lén lút này đều không thoát khỏi ánh mắt của Trương Bằng, ông ta không nói gì, ánh mắt lại lóe lên sự tàn nhẫn.

Quản gia Phương đi ra nhà sau lôi đầu mấy đứa hầu dậy, quát: “Tụi bây dọn dẹp cấp tốc cái phòng để trống ở bên kia, hun một ít lá thuốc cho phòng ám mùi rồi kéo thằng A Nễ vào, nhớ buông rèm xuống, tụi bây làm mau, tao vào cảnh cáo thằng quỷ kia.”

Đám hầu gấp rút đi dọn dẹp phòng, còn quản gia Phương thì tiến vào bên trong phòng củi.

Trương Ai Thống vừa đói vừa đau nằm rút vào một ụ cỏ khô trong góc tường, nghe tiếng bước chân cậu lập tức co ro người lại và bắt đầu run rẩy.

Trương Bằng không biết cậu bị Tô thị sắp xếp cho ngủ ở nhà củi vừa chật hẹp vừa ẩm móc, cho nên người tới chỉ có thể là đám hầu, chúng mà vào thì cậu lại phải chịu một trận đòn nhừ tử.

Quản gia Phương tiến tới rồi ngồi chồm hỗm trước mặt Trương Ai Thống, cậu sợ hãi nép sát vào vách tường, lão ta đột nhiên giơ tay ra nắm lấy tóc cậu rồi kéo về phía mình, gằn từng chữ một, nói: “Một lát nữa khi ông lớn tới, mày phải nói mày mắc bệnh truyền nhiễm không thể gặp mặt ông lớn được, nghe rõ chưa?”

Trương Ai Thống vừa nghe lập tức hiểu ý của quản gia Phương, hay nói đúng hơn đây là ý của Tô thị, bà ta vẫn còn e dè không dám ngược đãi cậu ngay trước mặt Trương Bằng, bởi vì những vết thương trên người cậu lúc này không thể che giấu, cho nên bà ta mới bắt ép cậu nói dối.

Trương Ai Thống chỉ mới suy nghĩ miên man một chút thôi, lọt vào mắt quản gia Phương đã biến thành chống đối.

Chát!

Lão ta vung tay lên tát vào mặt Trương Ai Thống một cái thật mạnh, máu miệng tuôn ra, lỗ tai của cậu trở nên ù ù, đầu óc cũng choáng váng xoay vòng.

“Khốn kiếp! Ông lớn chỉ mới ban phát chút ân huệ cho mày thôi mà mày đã lên mặt kênh kiệu thế rồi à? Mày không biết sao? Ông lớn chuẩn bị đi tuần rồi, quyền hành trong nhà nằm trong tay bà lớn, mày biết khôn thì ngoan ngoãn nghe lời, bà lớn thương tình cho con đường sống, nếu không…”

Quản gia Phương lấy từ trong tay áo ra một cây kìm rồi ghim thẳng vào móng tay của Trương Ai Thống mà rút ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui