Sống Lại Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Thằng Tài thấy Trương Ai Thống không cử động bèn tới kiểm tra hơi thở, biết cậu vẫn còn sống nó lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nó dùng ánh mắt ghê rợn liếc nhìn cơ thể của cậu, phần áo bị rách để lộ ra bả vai gầy yếu trắng nõn.

Thằng Tài khẽ nuốt nước bọt rồi sờ soạng khắp người Trương Ai Thống, đám tay sai nhìn nhau, bọn chúng chỉ là tay sai mới thuộc cấp thấp nhất chuyên nhận lệnh đi bắt con hàng, ngày thường không giao tiếp với người bán hay khách hàng cho nên cũng không biết có cần cản nó lại không.

“Muốn chơi thì phải trả tiền trước, tụi bây đứng đực mặt ra đó làm gì? Sao không đi thu tiền?” Một giọng nữ chua chát cao vút vang lên.

Đám người trong nhà quay lại nhìn thì thấy một người đàn bà ăn mặc diêm dúa, lớp son phấn trên mặt dày đến nói khiến gương mặt bà ta trông như tượng sáp, theo sau là sáu bảy người đàn ông, có bặm trợn cũng có thư sinh văn nhã.

Thằng Tài vừa nghe đã biết người đàn bà này đang nói mình ăn bánh không trả tiền, nhất thời thẹn quá hóa giận đứng lên quát: “Biết tao là ai không mà dám đòi tiền tao? Có tin chủ nhân của tao đạp sập cái nhà chứa của mày không?”

Người đàn bà nghe xong chỉ khẽ nhếch môi, sau đó quay sang nhìn nam nhân ăn bận rách rưới, người loang lổ vết máu bên cạnh, nói: “Chẳng phải ngươi muốn trả thù cho cả nhà sao? Nếu ngươi dám giết nó, ta sẽ nhận ngươi làm người của mình và giúp người tìm ông quan lớn kia trả thù.”

Nam nhân nọ tầm hai mươi mấy, tròng mắt long lên sòng sọc, gã siết chặt nắm đấm rồi thở hồng hộc, nhìn như một kẻ cuồng sát lòng đầy thù hận, nhưng bàn tay run rẩy và ánh mắt sợ hãi đã tố cáo gã chưa từng đụng tới máu người, tú bà Quỳnh Mai nhìn thấy biểu hiện này của gã, lòng nghi ngờ vơi đi phân nửa.

Vừa rồi trên đường đến đây, bà ta bất ngờ gặp phải thú dữ, may mà có nam nhân này cứu giúp, vẻ mặt tang thương của gã khiến tú bà Quỳnh Mai tò mò, hỏi ra mới biết gã là thí sinh chuẩn bị lên kinh thành thi Hương, nhưng chuẩn bị đi thì cả nhà bị quan lớn hãm hại giết sạch, gã mạng lớn chạy thoát được, một đường tiến thẳng kinh thành kêu oan, thật không ngờ lại gặp trúng họ hàng của tên quan kia cuối cùng chỉ có thể trốn tránh nơi rừng núi hoang vu.

Tú bà Quỳnh Mai nghe xong trong lòng bán tín bán nghi, lò huấn luyện kỹ nam kỹ nữ của bà ta không có địa điểm cố định, những người đưa hàng tới đều bị giết để diệt khẩu, muốn đợi sẵn để nhảy ra thừa dịp cứu mạng tiếp cận bà ta là điều không thể, tuy nhiên vẫn không loại trừ khả năng chỗ bà ta có gian tế, vì thế bà ta mới yêu cầu gã giết người để quan sát hành vi của gã.

Và biểu hiện của Dương Minh Khải khiến bà ta rất hài lòng, đây thật sự là một thư sinh tầm thường chứ không phải sát thủ gì cả, gã nuốt nước miệng, dùng giọng điệu không giấu được sự run rẩy, hỏi: “Nếu… nếu tôi giết nó, bà phải giúp tôi trả thù!”

“Ta hứa.”

Trương Minh Khải nghiến chặt răng, sau đó hét lên: “Đi chết đi!”

Gã xông tới, thằng Tài chỉ biết trợn to mắt nhìn mũi dao xuyên thẳng qua ngực mình, máu hộc ra từ miệng, nó trợn mắt chỉ tay vào tú bà rồi từ từ gục xuống, chết không nhắm mắt.

Đám tay sai mới nhìn thấy cảnh này thì rất sợ hãi, sợ người tiếp theo chết sẽ là mình.

Tú bà Quỳnh Mai phe phẩy cánh quạt, đưa một viên thuốc đến trước mặt Dương Minh Khải rồi nói: “Muốn làm việc cho ta thì hãy uống viên thuốc này, hàng tháng phải có thuốc giải mới sống được, như vậy ngươi không thể phản bội ta rồi.”

Dương Minh Khải giống như vừa trải qua một cú sốc lớn, gã đưa bàn tay run rẩy ra nhận lấy viên thuốc, nói: “Đời tôi chẳng còn gì ngoài trả thù, uống thì uống, chỉ cần bà giúp tôi giết chết kẻ thủ ác, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho bà cả đời.”

Nói xong gã quăng viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, sau đó há to miệng cho tú bà và đám người đi theo bà ta xem, thấy trong khoang miệng không có gì, bà ta mới hài lòng gật đầu.

“Khiêng con hàng kia đến địa điểm mới, có khách đặt trước đang đợi đấy, ta đã dặn không được để con hàng sức mẻ gì mà tụi bây cũng không làm được, đúng là đồ vô dụng mà, xong việc ta sẽ xử lý các ngươi sau.”

Đám tay sai cúi đầu vâng dạ rồi vác Trương Ai Thống lên vai đi ra kiệu đã đậu sẵn, tú bà thấy Dương Minh Khải vẫn còn ngồi bệt trước xác của thằng Tài run rẩy bèn ra hiệu cho thuộc hạ của mình đỡ gã dậy.

“Không… không cần, tôi tự đi được!”

Dương Minh Khải cố hết sức chống người đứng dậy, sau đó gạt đám người ra đi về phía trước, tú bà Quỳnh Mai nhìn theo bóng lưng gầy yếu mà kiên cường của gã, trong bụng càng thêm hài lòng.

Nhưng ở nơi bà ta và đám thuộc hạ không nhìn thấy, Dương Minh Khải nhả viên thuốc vừa quăng vào miệng ra cho vào tay áo, ánh mắt cũng đang từ khiếp sợ vì lần đầu giết người chuyển sang điềm tĩnh đến lạ thường.

Bởi vì có khách làng chơi thích sự ngây ngô cho nên con hàng mới không cần trải qua huấn luyện, Trương Ai Thống bị đưa ngược trở về kinh thành rồi nhốt bên trong nhà kho của lầu Tú Hoa, tú bà Quỳnh Mai sai hai gã tay sai ở lại canh gác, còn mình đích thân đến tiếp đón vị khách làng chơi kia.

Lúc này Trương Ai Thống đã tỉnh, miệng lại bị bịt chặt, tay chân trói ngược ra sau, cậu không giãy giụa phản kháng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm như kẻ mất hồn, hiện tại trái tim và cơ thể của cậu đều đã đau đến mức chết lặng.

“Mẹ kiếp, tại sao lại kêu tao ở lại canh chừng thằng nhãi này chứ? Kinh thành nhiều thú vui như vậy mà phải chôn chân tại đây, chắc là mấy thằng kia đang ăn uống no say, tay ôm tay ấp mấy con ả kỹ nữ trong thanh lâu rồi.” Một tên tay sai tức giận chửi mắng.

Tên còn lại cũng bức xúc không kém, đột nhiên gã liếc nhìn sang Trương Ai Thống đang nằm bên cạnh rồi thè lưỡi ra liếm môi.

“Nếu không thể đi chơi kỹ nữ, vậy chúng ta chơi nó đi, dù sao nó cũng sắp làm kỹ nam rồi, hơn nữa đàn ông thì làm gì có trinh tiết mà sợ mất? Khách chơi sẽ không biết đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui