Sống Lại Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Trương Ai Thống vốn chưa lành vết thương do bị phạt roi, sau đó còn bị thương ở đầu rồi quỳ dưới đất suốt mấy canh giờ, hiện tại lại dầm mưa to khiến cơ thể không chịu nổi mà ngất xỉu, đến nửa đêm thì phát sốt cả người nóng rang thậm chí còn bắt đầu có hiện tượng co giật.

“Thuốc tới đây thưa cậu.” Con Thu bưng chén thuốc vừa nấu tới.

“Để lên bàn đi.”

Lê Dương Chính nhúng khăn vào nước nóng lau người hạ nhiệt cho Trương Ai Thống, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế rốt cuộc cậu cũng không còn co giật nữa, chỉ là người cứ mơ mơ màng màng, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Thằng Quy thấy bàn tay của hắn đỏ lên vì vắt khăn bằng nước nóng bèn nói: “Cậu để con lau người cho cậu Thống, giờ này đã khuya, hay là cậu về nghỉ trước đi ạ.”

Lê Dương Chính lắc đầu tiếp tục lau người cho Trương Ai Thống, sau đó đỡ cậu dậy dựa vào ngực mình rồi cầm lấy chén thuốc trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cẩn thận đút từng muỗng một cho cậu uống.

“Đắng…” Trương Ai Thống nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu né tránh.

“Ngoan, thuốc đắng giã tật, phải uống thuốc mới mau khỏe được.”

Lê Dương Chính nhẹ giọng dỗ dành thiếu niên đang nằm trong ngực, hành động dịu dàng đến mức đám người hầu đứng ngoài cửa hóng chuyện phải ngưỡng mộ ghen tị.

“Hu hu… con biết lỗi rồi, cậu đừng đuổi con… con sẽ nghe lời mà…” Trương Ai Thống bắt đầu mê sảng.

"Hừ, cho ngươi chừa cái thói dám cãi lời ta." Miệng mắng nhưng động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng.

Lê Dương Chính đặt cậu nằm xuống giường rồi ngồi bên cạnh nhìn cậu, mới hai ba ngày thôi bao nhiêu thịt thà nuôi được gần hai tháng nay đều bay mất, gò má cũng hóp lại y như lúc mới đưa cậu về, hắn nhìn mà đau lòng không thôi.

Nuôi “chính mình” béo tốt không dễ dàng gì, bây giờ thành ra như vậy không biết đến lúc nào mới lấy lại da thịt nữa đây.

“Bà lớn.” Đám người hầu đồng loạt cúi đầu.

Lý thị đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Dương Chính, bà nhìn đứa trẻ đang nằm mê mang trên giường mà thở dài, nói: “Tội tình gì phải làm vậy hả con, rõ ràng con lo lắng cho nó mà sao cứ mặt nặng mày nhẹ xua đuổi nó? Mẹ thấy nó cũng biết lỗi rồi, con bỏ qua cho nó lần này đi.”

Bà đã nghe thái sư nói về chuyện con trai thích đàn ông mà đối tượng lại là đứa bé này, lúc đầu bà rất hoang mang, nhưng ngẫm lại thì trước khi thời cuộc ổn định, hắn thích cậu cũng tốt, ít ra bà còn biết rõ con người của cậu thế nào, đỡ hơn bị đám kỹ nam lẳng lơ ngoài kia quyến rũ nhiều.

Hơn nữa bà cũng có cảm tình với cậu, hiểu chuyện thông minh lại không có dã tâm, nếu sau này con trai bà quay đầu muốn lấy vợ sinh con, bà sẽ cho cậu một số tiền lớn để đi xứ khác làm lại cuộc đời.

Lê Dương Chính nhìn Trương Ai Thống một lúc lâu, sau đó thở dài, nói: “Mẹ à, con muốn nhờ mẹ giúp con một chuyện.”

Được Lê Dương Chính thức trắng cả đêm chăm sóc, Trương Ai Thống nhanh chóng hạ sốt, khi cậu tỉnh dậy thì mặt trời của ngày hôm sau đã lên cao.

Cậu khó nhọc ngồi dậy, đang định bước xuống giường thì bà vú Kha chuyên hầu bên cạnh Lý thị đi vào.

“Con đang còn bệnh, đừng xuống giường vội.”

Trương Ai Thống lắc đầu, mếu máo nói: “Con phải tiếp tục quỳ đến khi cậu chủ tha thứ, nếu con bỏ ngang thế này, cậu ấy sẽ nghĩ con không thật lòng hối cải.”

Bà vú Kha thở dài ấn cậu ngồi xuống giường, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lần này cậu ba có vẻ giận lắm, một hai ngày chắc chắn sẽ không nguôi giận đâu.”

Trương Ai Thống nghe vậy lại rưng rưng nước mắt: “Hu hu… nếu cậu chủ đã quyết như thế, vậy con sẽ đi… oa hu hu…”

Vừa dứt câu cậu đã không kìm nén được mà òa khóc, cậu thầm giận bản thân vô dụng chỉ biết khóc lóc, nhưng bây giờ cậu thật sự rất buồn, nước mắt cứ tự động tuôn trào.

Bà vú Kha giơ tay lên vuốt tóc cậu, nói: “Một khi con đi rồi thì khúc mắc này vĩnh viễn không thể hóa giải, con hãy nhớ lấy, cho dù bây giờ cậu ba có giận con đến cách mấy thì con cũng phải ở lại, mưa dầm thấm đất, chỉ cần con có thành ý thì cậu ấy sẽ mềm lòng mà thôi.”

“Nhưng cậu chủ đuổi con đi rồi… hu hu…”

Bà vú Kha lấy khăn lau nước mắt cho cậu.

“Bà lớn đã lên tiếng kêu con về viện hầu hạ bà ấy rồi, dù cậu ba muốn đuổi cũng không đuổi được.”

Trương Ai Thống ngẩn người hoang mang nhìn bà vú Kha, bà ấy mỉm cười: “Đây là cơ hội bà lớn ban cho con, tiếp theo phải làm thế nào cho cậu ba nguôi giận đều dựa vào bản lĩnh của con đấy.”

Nhìn thiếu niên ngây thơ trước mặt, bà vú Kha không khỏi cảm thấy đáng thương, cậu ba quá biết khống chế người khác, rõ ràng yêu thương cậu hết mực lại tỏ ra lạnh lùng quyết đuổi người ta đi, nhưng vừa xoay người thì lại nhờ bà lớn nhận cậu về, cứ tiếp tục như thế đứa bé này chỉ có chết mới có thể rời xa hắn được thôi.

Quả nhiên Trương Ai Thống vừa nghe vậy vui mừng không thôi, bệnh cũng tự động vơi đi một nửa, vội vàng nói: “Con nhất định biểu hiện thật tốt, sẽ không phụ lòng của bà lớn đâu ạ.”

- -

Lời của Gừng: Chương này hơi ngắn, nếu được mai tui bù nha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui