Sống Lại Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Trương Ngọc Nhi và Tô thị đang ngồi dùng trà trong vườn hoa thì thấy con Đẹt hớt hải chạy tới, miệng còn la hét cái gì mà không xong rồi khiến hai người rất không vui.

Tô thị nhíu mày quát: “Ngươi làm gì mà oang oang cái miệng vậy? Có tin ta tát cho vỡ mồm hay không?”

Con Đẹt vội vàng bụm miệng lại, quỳ xuống nói: “Bẩm bà, do con gấp quá nên quên lễ tiết, xin bà tha cho.”

“Hừ, ngươi mau nói xem là chuyện gì, nếu không phải chuyện quan trọng, ta phạt gấp đôi.”

Gần đây Trương Bằng cứ lạnh nhạt với bà ta khiến tâm trạng của bà ta rất khó chịu, đám người hầu trong nhà đều cố gắng giảm bớt sự tồn tại tránh cho lửa lan lên đầu mình, ngày tháng trôi qua vô cùng khắc nghiệt, đã không ít lần họ chạm mặt người hầu bên phủ thái sư, thấy cuộc sống của người ta thoải mái tự do, nhìn lại mình ngột ngạt khó thở, trong lòng họ cũng bắt đầu cảm thấy không công bằng.

Con Đẹt vừa nghe vậy ngập ngừng một lúc lâu cũng không dám lên tiếng, Trương Ngọc Nhi mỉm cười: “Ngươi cứ nói đi, có gì ta xin cho.”

Lúc này con Đẹt mới dập đầu cảm tạ Trương Ngọc Nhi rồi nói: “Vừa… vừa rồi con đi mua đồ cho cậu Tân thì có đi ngang qua phủ thái sư, thấy… thấy…”

Con Đào là ả hầu bên cạnh Trương Ngọc Nhi, thấy con Đẹt được cô chủ nâng đỡ đã chướng mắt, bây giờ lại nghe nó ấp a ấp úng nói không rõ chữ như thế càng bực mình hơn vì thế tiến tới véo mạnh vào cánh tay của nó, quát: “Nói cũng không xong, ăn hại nè, ăn hại nè!”

“A đau quá… hu hu…” Con Đẹt né tránh đòn hiểm của con Đào, bắp tay bị véo sưng tấy tím ngắt, vừa nhìn đã biết con Đào xuống tay độc ác đến cỡ nào.

“Đào!” Trương Ngọc Nhi quát lớn.

“Hừ, mày nói cho đàng hoàng, còn nói lắp nữa tao xé miệng mày ra!”

Thị uy xong con Đào ngúng nguẩy trở lại sau lưng Trương Ngọc Nhi, dáng vẻ vênh váo đắc ý của ả khiến đám người hầu đứng xung quanh vô cùng bất mãn, nhưng ả là con hầu của cô ba, dù tức giận thì họ cũng phải cắn răng chịu đựng.

Lúc này con Đẹt đã bắt đầu hối hận vì chạy tới báo tin, nhưng bây giờ mà không nói thì rất có thể nó sẽ bị phạt đòn, vì thế nó nuốt nước bọt, run rẩy bẩm: “Con thấy thằng A Nễ đang đứng nói chuyện với ai đó có vẻ như là chủ cả trong phủ thái sư đó ạ.”

“Cái gì?”

Trương Ngọc Nhi và Tô thị đồng loạt hét to, Tô thị trợn trừng mắt quát: “Mau kể rõ ta nghe, ngươi gặp nó thế nào!”

Con Đẹt thấy bà ta đáng sợ như thế toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy, nó ấp úng một hồi cũng thuật lại xong cảnh mình vừa nhìn thấy.

Tô thị siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt đỏ sòng sọc, nghiến răng nói: “Tại sao nó lại ở kinh thành? Tại sao nó lại sống trong phủ thái sư?”

Tất cả bọn người hầu nghe Tô thị nói vậy đều lén lút ghé mắt nhìn bà ta, Trương Ngọc Nhi thấy lập tức ra lệnh: “Tụi bây ra ngoài hết đi, con Đào ở lại.”

Đám người hầu cúi đầu lui ra, vừa đi tới cửa, một người hỏi nhỏ: “Chẳng phải A Nễ đã bỏ trốn rồi sao? Sao lại xuất hiện ở phủ thái sư?”

“Suỵt, bé bé cái miệng thôi, cẩn thận cả đám mang họa bây giờ, không thấy vẻ mặt đáng sợ của bà lớn sao mà còn nhiều chuyện.”

Bọn người hầu đều ngậm miệng, mặc dù tò mò nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Bên trong viện chỉ còn mẹ con Tô thị và con Đào, Tô thị giận đến run người, răng nghiến ken két vào nhau, lầm bầm: “Mẹ phải giết nó, Ngọc à, mau phụ mẹ giết nó, không được để cha con biết nó đang ở kinh thành, nếu không ông ấy sẽ đón nó về, nếu không anh chị em con sẽ bị nó cướp mất mọi thứ kể cả cha con.”

Nhìn Tô thị giống như phát điên, Trương Ngọc Nhi vội nắm lấy tay bà ta, khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi, cha về kinh đã lâu chắc chắn biết nó đang ở phủ thái sư, nhưng cha không hề có ý định đón nó về chứng tỏ có chuyện gì đó xảy ra mà mẹ con ta không biết.”

“Đó là chuyện gì?” Tô thị trợn mắt hỏi.

“Con đoán một là người của thái sư bắt giữ nó để uy hiếp cha, hai là… nó đã trở thành người của con trai thái sư, cha không chấp nhận một đứa con thấp kém cho nên từ bỏ nó rồi.”

Tô thị nghe vậy cũng dần lấy lại bình tĩnh, bà ta hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ một nói: “Mặc kệ là trường hợp nào thì mẹ cũng không thể để nó sống, mẹ đã chủ quan thả hổ về rừng một lần, lần này tuyệt đối phải giết nó chết.”

Sau đó Tô thị ghé vào tai Trương Ngọc Nhi nói nhỏ gì đó, lại dặn dò con Đào đôi điều, con Đà nhận lệnh lập tức rời khỏi viện đi thẳng một mạch ra khỏi phủ thừa tướng.



Lê Dương Chính ngồi xe ngựa đến cổng đăng ký, vừa nhận thẻ dự thi xong thì gặp Lý Anh Kiệt đang tiến về phía mình, bên cạnh còn có ba bốn thanh niên trạc tuổi gã, biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất khác nhau khi nhìn thấy hắn, có dửng dưng, có tìm tòi và có cả… ghét bỏ.

“Em họ, đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Sắp tới chúng ta phải sinh hoạt ba ngày ở bên trong trường thi đấy.” Lý Anh Kiệt cười nói.

Lê Dương Chính gật đầu, sau đó ánh mắt lại dời sang ba thanh niên đi cùng Lý Anh Kiệt, hai người một ghét bỏ một dửng dưng kia hắn không quá quan tâm, chỉ là không hiểu sao thanh niên cao to trông như người giỏi võ hơn giỏi văn kia lại dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

“Để anh giới thiệu, người này là Tô Thư Mạnh, ở giữa là Mã Thúc Bảo, cuối cùng là Bùi Phúc, cả ba đều là bạn bè mà anh quen biết ở kinh thành. Còn đây là em họ của tôi, Lê Dương Chính.” Lý Anh Kiệt niềm nở giới thiệu.

Không thể không thừa nhận năng lực giao thiệp của Lý Anh Kiệt rất mạnh, đến kinh thành hơn hai tháng đã kết bạn được với những người có thân phận không tầm thường, nếu hắn không nhớ nhầm thì Tô Thư Mạnh chính là con trai thứ của thị lang Tô Quốc Mục, còn Mã Thúc Bảo chính là cháu nội của thượng thư Mã Tài Gia, chỉ có Bùi Phúc là hắn không thể nhớ ra thân phận mà thôi, nhưng ngẫm lại chắc cũng không thua kém hai người kia.

“Chính này xin ra mắt ba vị.” Lê Dương Chính.

“Hừ.” Mã Thúc Bảo ngoảnh mặt sang chỗ khác, thái độ ghét bỏ không một chút che giấu.

Điều này khiến Lý Anh Kiệt có hơi xấu hổ với em họ, nhưng hắn lại không tỏ vẻ tức giận gì, biểu cảm vẫn ôn hòa trước sau như một.

Bùi Phúc đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt của đôi bên: “Nghe Kiệt nói cậu đang thử gieo trồng một loại lương thực mới, tiến triển thế nào rồi?”

Lê Dương Chính nhìn thanh niên có vẻ hàm hậu thô kệch trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Lý Anh Kiệt vội giải thích: “Cha của Phúc huynh là Đại tướng quân Bùi Kiệm, hiện đang đóng quân tại biên thành phía Bắc, gần đây viện trợ gặp chút trễ nải cho nên huynh ấy khá quan tâm đến nguồn lương thực.”

Lê Dương Chính lập tức hiểu rõ ngọn ngành, giai đoạn này Đại Lịch mất mùa liên tục, quốc khố còn eo hẹp nói gì đến chi viện cho quân đội, đây cũng là tiền đề dẫn đến nạn đói vào hơn một năm sau.

Hắn cho rằng đây là cơ hội tốt để kết giao với con nhà võ bèn nói: “Nếu như theo tiến độ trồng trọt thì gần một tháng sau có thể thu hoạch rồi.”

“Sản lượng thế nào?” Bùi Phúc vội hỏi.

“Cái này phải chờ đến ngày thu hoạch mới biết được.”

Bùi Phúc lại không buông tha mà hỏi: “Vậy đến lúc thu hoạch tôi có thể đến xem không?”

Lê Dương Chính mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Bùi Phúc nhận được câu trả lời mình muốn thì vui mừng ra mặt, tuy nhiên một giọng nam chanh chua lại cất lên: “Hừ, miệng lưỡi xán hoa sen là giỏi, đến lúc đó lại khiến người ta bẽ mặt.”

Lê Dương Chính cau mày, mặc dù hắn không ngại khi có người đối nghịch với mình, nhưng cũng không hiền đến mức bị người ta nói xiên xỏ mãi lại không dám lên tiếng.

“Chẳng hay Chính này đã làm gì lại khiến công tử đây khó chịu vậy?”

Mã Thúc Bảo nói thẳng: “Ngươi bán ra quyển sách gì mà toán học nhập môn tà đạo kia hại ông nội của ta mất mặt trước thánh thượng mà bây giờ ngươi còn hỏi sao? Loại công tử chỉ biết ăn chơi trác táng như ngươi chỉ biết hại người là giỏi thôi.”

Nói xong Mã Thúc Bảo lập tức xoay người bỏ đi, Tô Thư Mạnh cúi đầu tạ lỗi rồi nhanh chóng đuổi theo sau, Lý Anh Kiệt an ủi: “Em đừng để ý lời cậu ta nói.”

Lê Dương Chính lắc đầu, hắn có gì phải để ý lời của một đứa trẻ lớn xác nói chứ, đợi kỳ thi Hương này bắt đầu, cậu ta tự khắc sẽ nhận ra sai lầm của mình thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui