Sống Lại Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Nhưng không, Tô thị chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Trương Bằng, chỉ thấy ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tân, nói: “Nếu ngươi không muốn thì không cần ăn nữa, A Nễ là anh của ngươi vậy mà ngươi lại gọi nó là kẻ hầu, ai dạy ngươi thói hỗn xược như thế, hả?”

“Là…”

“Bẩm mình, là do em không tốt, không trông chừng kỹ thằng út để nó nghe lời bậy bạ từ kẻ hầu người hạ để rồi không biết trên dưới như thế.”

Tô thị vội vàng chặn miệng của Trương Tân lại, đứa nhỏ này quá khờ, chắc chắn sẽ khai bà ta ra, chi bằng bây giờ cứ lùi bước trước.

Nghĩ đến đây, Tô thị quay sang mỉm cười nói với Trương Ai Thống: “A Nễ à, con mau đi thay trang phục đi, đừng để cha và các anh chị em chờ.”

Trương Ai Thống lặng lẽ chống đỡ cơ thể đứng dậy, cúi chào một cái rồi lê thân mình đau đớn đi ra khỏi phòng ăn.

Bước chân của cậu lung lay như sắp đổ, nhưng không một ai tới đỡ, đám người hầu chỉ dùng ánh mắt dửng dưng pha chút khinh thường nhìn cậu, làm sao kẻ ở như chúng lại dám đối xử với chủ nhân của nhà mình như vậy, đương nhiên là vì có sự cho phép của Tô thị và sự thờ ơ của Trương Bằng rồi.

Bề ngoài nhìn như Trương Bằng đang ra mặt đòi lại công bằng cho Trương Ai Thống, nhưng trên thực tế vết thương trên người cậu rõ mồng một, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ cũng vô cùng rõ ràng nhưng Trương Bằng lại làm bộ không thấy mà chỉ lo đóng vai một người cha nghiêm khắc.

Chính vì thế, người trên dưới phủ thừa đều truyền tai nhau rằng chỉ cần ở trước mặt ông lớn tỏ ra an phận một chút, đợi ông ta đi rồi, họ có thể mặc sức mà bắt nạt đứa con hoang này.

Dù sao ai mà chả biết vốn dĩ ông lớn cũng không thích cậu, chỉ có thiếu niên kia vẫn ngây ngốc cho rằng ông ta sẽ bảo vệ mình mà thôi.

Trương Ai Thống cố chịu đựng đau đớn trên cơ thể trở về phòng thay đồ, nói là phòng nhưng thật chất là nhà củi, Trương Bằng chưa bao giờ hỏi phòng đứa con trai này ở đâu mà cậu cũng không dám nói ra, cho nên cứ như thế, sáu năm qua, nhà củi đã trở thành nơi trú ngụ của cậu tư họ Trương.

Tới nơi, Trương Ai Thống lấy một bộ trang phục còn lành lặn duy nhất của mình ra mặc vào, rồi chậm chạp quay trở lại phòng ăn.

Người ngồi trên bàn vì chờ đợi mà vốn đã tức giận, thấy Trương Ai Thống xuất hiện, ngọn lửa căm ghét dâng cao hơn bao giờ hết, đặc biệt là cậu ba Trương Hải và cậu năm Trương Tân, dựa vào cái gì mà tên nghiệt súc này lại được cha thương yêu che chở, trong lòng của cha, họ luôn là người sai và phải chịu phạt.

Hừ, chắc chắn tên nghiệt súc đó đã nhân cơ hội nói xấu họ với cha khiến cha lạnh lòng và trách mắng họ, được lắm, để xem sau khi cha đi rồi, họ sẽ xử lý cậu thế nào.

Trương Ai Thống bước vào phòng, cậu đứng trước bàn ăn do dự không biết nên ngồi đâu vì đã không còn ghế trống, mà những người ở đây kể cả Trương Bằng đều không có ý định lên tiếng giúp cậu, cứ thế, cậu đứng đó lúng túng xấu hổ, cho đến khi Trương Bằng gằn giọng, hỏi: “Bây đâu? Không có mắt nhìn hay sao mà không lấy ghế cho cậu tư ngồi.”

Mấy tên gia đinh hầu bên ngoài nghe vậy bèn nhìn nhau, sau đó một gã “dạ” một tiếng rồi chạy đi lấy ghế vào, trong lúc đặt ghế vào vị trí, gã gia đinh kia cố ý đụng vào bả vai của Trương Ai Thống, trùng hợp nơi đó có vết thương, là ngày hôm qua gã và vài người nữa dùng gậy gộc đánh vào khiến cậu đau đến mức nhăn mặt, cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.

Trương Bằng nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu, bèn hỏi: “Con bị làm sao mà đổ nhiều mồ hôi thế?”

Trương Ai Thống ngẩng đầu lên nhìn cha mình, nhúng đồng thời cũng bắt gặp ánh mắt như dao nhọn của Tô thị, cậu khiếp đảm lắc đầu đáp: “Con không sao thưa cha.”

Giọng nói của cậu khàn khàn và lí nhí trong miệng, Trương Bằng cau mày tỏ ý không hài lòng: “Là đàn ông con trai thì phải nói chuyện cho to rõ lên, không thể e thẹn như đàn bà vậy được.”

Trương Ai Thống bị quở trách cũng không dám phản bác, Trương Bằng không biết rằng cậu đã dùng hết sức mình để phát ra tiếng, bởi vì trước đó Tô thị đã nhẫn tâm đổ canh nóng vào miệng khiến cổ họng của cậu bị tổn thương nghiêm trọng, giờ đây mỗi lần nói chuyện đối với cậu mà nói giống như một cực hình vậy.

Gã gia đinh kia nhếch môi lộ ra nụ cười đắc thắng rồi lui ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ đứa con hoang này dám cậy quyền ông lớn mà bắt gã cung phụng lấy ghế cho ngồi, để xem, chờ ông lớn đi rồi, gã đòi lại món nợ này ra sao.

“Ngồi đi, dùng cơm.” Trương Bằng lên tiếng.

Trương Ai Thống cẩn thận dè dặt ngồi xuống, chờ Trương Bằng động đũa, những người khác mới bắt đầu ăn.

Mặc dù trước mắt bày một loạt các món ăn ngon miệng, nhưng có cho Trương Ai Thống mười lá gan cậu cũng không dám đưa đũa ra gắp, cậu chỉ có thể lùa cơm trắng vào miệng, hiện tại bụng của cậu vẫn còn đau âm ỉ do những cú đạp như trời giáng lúc nãy của Trương Hải, cho nên khi nuốt cơm trắng vào, ruột gan bên trong lại đua nhau thắt lại khiến cậu càng thêm đau đớn.

Tuy nhiên cậu đã quá đói rồi, mấy ngày không được ăn gì kể cả rác rưởi khiến mọi sự khó chịu đều dời sang một bên, cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến bát cơm trắng, những người khác thấy vậy càng thêm chán ghét hạng bần cùng này, một chút phép tắc cũng không có, nếu không phải được cha che chở, họ đã sớm đá cậu văng ra ngoài cho sạch mắt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui