Dưới thân truyền đến đau đớn dữ dội, Nghiêm Dung tỉnh giấc trong sự chật vật.
Giờ đây y thấy bản thân thật tệ hại, đôi chân mở rộng tê dại, hai bắp đùi trong xuất hiện nhiều vết tím đỏ trên làn da tái nhợt, chất dịch cùng máu ở vùng dưới thân không ngừng rỉ ra, vấy bẩn cả một vùng.
Nghiêm Dung khó khăn trở mình, chú tâm nhìn người bên cạnh sau khi phóng thích dược tính thì rơi vào trạng thái hôn mê.
Y đưa tay sờ lên gương mặt vốn dĩ dữ tợn nay đã hài hòa trở lại của đối phương, từng đốt ngón tay di chuyển vẫn còn run lẩy bẩy, đôi mắt hạc dịu dàng nhìn hắn phút chốc hiện lên vẻ bi thương.
Cho dù hành động đêm qua điên cuồng nhưng y phục trên người Khuất Tử Dạ vẫn nguyên vẹn, chỉ là xộc xệch không chỉn chu như mọi khi.
Nghiêm Dung cẩn thận băng bó vết thương trên tay hắn lại, sau đó y nhặt lấy áo bào của hắn rồi khoác tạm lên người, thừa dịp trời còn chưa sáng mà âm thầm rời khỏi.
Lê từng bước chân nặng nề cuối cùng về đến phòng, Nghiêm Dung dùng nước lạnh tắm rửa để bản thân được tỉnh táo rửa đi dính nhớp trên cơ thể.
Nội thương khiến y không ngừng ho khan, thương tích tại nơi tư mật liên tục ra máu nghiêm trọng hơn y nghĩ, vừa đau lại vừa rát.
Y miễn cưỡng băng bó lại, thay y phục chỉnh tề, tay chân rã rời vẫn ngồi dựa trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Trời vừa sáng, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Nghiêm Dung khẽ cười chua xót, y ôm lồng ngực đứng dậy, hít một hơi thật sâu để bình ổn hơi thở, sau đó lại như không có gì mà tiến đến mở cửa.
Kẻ bên ngoài vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt người sau cánh cửa trắng bệch, khoé môi còn in vết bầm, so với bộ dạng khoẻ mạnh hôm qua trông thấy hoàn toàn khác biệt.
Gã hốt hoảng muốn nói gì đó nhưng chợt nhận ra đây là chuyện bản thân không thể tự tiện xen vào, đành kìm nén sự kinh ngạc xuống tận đáy lòng.
Gã cúi đầu nói: "Nghiêm thủ lĩnh, Tôn chủ có lệnh áp giải ngươi vào địa lao."
Nghiêm Dung cười khổ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
"Nghiêm thủ lĩnh, đắc tội rồi!"
Không làm khó bọn họ, Nghiêm Dung gật đầu liền đi theo.
...!
Sau khi tỉnh dậy, đặt vào mắt Khuất Tử Dạ là một căn phòng bừa bộn, trên chiếc ga giường trắng tinh chỉ trong một đêm loang lổ vệt máu không rõ là của ai, trên lòng bàn tay hắn từ lúc nào lại có thêm một mảnh vải?
Khuất Tử Dạ trầm mặc ôm đầu suy nghĩ, vết trắng đục trên giường và mùi hương lưu lại cho hắn biết đêm qua bản thân đã làm ra sự tình gì.
Khuất Tử Dạ chỉ nhớ sau khi Nghiêm Dung rời khỏi phòng, cơ thể hắn bắt đầu mất kiểm soát, những việc xảy ra tiếp sau đó hoàn toàn không còn ấn tượng.
Nhưng trong ký ức vẫn lưu lại một hình dáng mờ nhạt, hắn cố gắng hình dung, gương mặt ủy khuất cùng đôi mắt ướt nước của Nghiêm Dung liên tục hiện ra trong đầu.
Hắn đương nhiên không tin, nhưng khi nhận ra y phục bị xé rách nằm rải rác trên nền nhà là của ai.
Hắn như chết lặng...!
Khuất Tử Dạ tức giận giật phăng mảnh vải được buộc tỉ mỉ trên lòng bàn tay, hiện ra vết thương sâu đến rợn người, không giấu được đôi tay đang run rẩy.
Hắn luôn vui mừng vì đã đưa Nghiêm Dung rời Tuyết Nguyệt Lâu, giúp y thoát khỏi hiểm cảnh hầu hạ nam nhân, ngẩng cao đầu làm người.
Nhưng không ngờ kiếp này vẫn khó tránh khỏi số mệnh an bài, phải chịu kết cục tương tự.
Sự việc đó lại còn xảy ra...!trên người hắn!
Khuất Tử Dạ vừa phẫn nộ lại vừa hoảng sợ.
Vốn dĩ đã kêu y rời đi, sao còn cố tình quay lại?
Chỉ cần nghĩ đến việc phải nhìn thấy y, hắn nhất định sẽ nghĩ đến chuyện xấu xa mình gây ra.
Không thể chấp nhận bản thân cùng nam nhân va chạm xác thịt, việc này đối với Khuất Tử Dạ hắn là chuyện hết sức hoang đường.
Hắn không dám đối mặt, cho người giam Nghiêm Dung vào địa lao.
...!
Sau nhiều ngày dạo chơi bên ngoài trở về, Phí Đình hay tin Nghiêm Dung bị giam không rõ nguyên do, đống đồ chơi mới lạ vừa mua về chưa kịp khui ra đều bị nàng quăng xuống sàn nhà, cấp tốc chạy đến địa lao.
Các tên gác cửa khi thấy muội muội của Tôn chủ đều không dám ngăn cản, bị Phí Đình gắt gỏng truy ra khu giam giữ Nghiêm Dung.
Phí Đình xông vào, chạy qua mấy vách đá quanh co chật hẹp nhưng khi rẽ qua một tầng hầm khiến nàng chùn bước chân.
Phía trước ẩm ướt một màu đen tăm tối, chưa đến gần đã ngửi thấy máu tanh cùng thối rữa bốc mùi làm cho Phí Đình muốn nôn mửa.
Nàng nhắm nghiền mắt, nắm chặt vạt áo liều mạng xông vào, cuối cùng ở căn phòng sâu nhất tìm thấy dáng lưng quen thuộc.
"Nghiêm Dung, là ngươi đúng không?"
Nam nhân run rẩy nằm sấp trong góc phòng không hề lên tiếng.
Phí Đình đẩy cánh cửa cót két đi vào, không dám tin nhìn người trước mặt.
Rõ ràng nàng rời đi chưa bao lâu, một người đang khỏe mạnh sao lại biến thành bộ dạng thê thảm thế này?
"Tại sao Dạ ca giam giữ ngươi? Tại sao ngươi suy yếu như vậy? Nghiêm Dung! Ngươi mở miệng trả lời bổn cô nương, mau nói rõ cho ta!"
Hàng ngàn câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu, Phí Đình lo sợ lay lay đối phương, sợ y cứ như vậy ngủ say, không bao giờ trả lời nàng nữa.
Nghiêm Dung bị lay đến tỉnh giấc, mệt mỏi ngẩng đầu.
"Phí Đình...!sao ngươi lại đến đây?"
Nghe được âm thanh, Phí Đình nhẹ nhõm thở phào một cái.
Suýt chút nữa đã dọa nàng phát khóc, nàng bướng bỉnh trở lại ngữ khí bình thường, nói: "Còn không phải vì ngươi sao?"
Nghiêm Dung khẽ cười đáp: "Ta không bị làm sao...!ngươi đừng quá lo lắng."
Phí Đình thấy chỗ Nghiêm Dung nằm có vệt máu nhưng không biết vết thương từ đâu mà ra? Gương mặt y thì trắng bệch, hô hấp nặng nề như bị một tảng đá lớn chèn ép, mồ hôi vẫn còn lưu lại trên thái dương, nhìn sơ có thể chẩn đoán lục phủ ngũ tạng ít nhiều đã bị tổn thương.
Nàng cầm lấy cổ tay lạnh ngắt của Nghiêm Dung xem xét mạch tượng, chân mày vòng cung đáng yêu khẽ chau lại, nàng dừng thao tác, quay qua trách mắng.
"Nghiêm Dung, có phải ngươi muốn chết không? Nội thương của ngươi vốn dĩ không nghiêm trọng đến thế, tịnh dưỡng một thời gian thì có thể hồi phục rồi, ngươi làm quái gì để lâu như vậy không thèm chữa trị? Giờ thì hay rồi, để tình trạng trở nặng hành ngươi thừa sống thiếu chết, ngươi chê bản thân sống quá lâu đúng không? Ngươi..."
Không đúng, Phí Đình chợt dừng lại, sau đó cẩn thận xem xét mạch tượng lần nữa.
"Linh lực của ngươi?!" Ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc.
Nghiêm Dung nhanh chóng thu tay trở về, giọng nói yếu ớt: "Linh lực của ta sẽ dần hồi phục trở lại, không đáng lo ngại."
Phí Đình tức muốn chết, nàng quát lớn: "Ta hỏi linh lực của ngươi là bị ai trói lại?"
Nghiêm Dung lẩn tránh ánh mắt nàng, vội chuyển sang chuyện khác: "Giờ ngươi biết ta không sao rồi, mau trở về đi, ngươi không nên ở lại đây quá lâu..."
Phí Đình thấy Nghiêm Dung che giấu sự thật nhất định có điều khó nói, nàng ngồi xuống bên cạnh rồi lấy ra trong tay áo lọ thuốc bột luôn mang theo bên người.
Tạm thời nàng phải giúp y sơ cứu vết thương ngoài da, sau đó đi tìm Khuất Tử Dạ thả người rồi tra hỏi sự tình cũng chưa muộn.
"Được rồi không hỏi thì không hỏi, để ta giúp ngươi cầm máu."
Phí Đình muốn xem xét vết thương lại nhận ra từ lúc nàng vào đây Nghiêm Dung chưa từng thay đổi tư thế, nàng lo lắng nói: "Ngươi đang bị nội thương không nên nằm sấp như vậy, hô hấp sẽ không thông, để ta dìu ngươi dậy."
Nàng vừa dứt lời liền hành động, Nghiêm Dung có chút hoảng loạn, vội vàng ngăn cản.
"Vết thương nhỏ thôi, không cần dùng thuốc...!Này! Ngươi chạm vào đâu?"
Bàn tay Phí Đình cảm nhận hơi ướt, khi nhìn lại sắc mặt nàng liền thay đổi.
Vốn dĩ y phục trên người Nghiêm Dung sậm màu nên không nhận thấy điều bất thường, nàng lập tức vén y phục lên, đặt vào mắt là cảnh tượng khó tin không thể thốt thành lời.
Thể trạng Nghiêm Dung suy nhược, một cái xoay người cũng không đủ sức thì đừng nói đến việc có thể ngăn cản nổi tay chân nàng.
Sự xấu hổ hiện rõ trên gương mặt tiều tụy, Nghiêm Dung hơi cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Phí Đình...!đừng xem..."
Căn phòng tối đen chỉ có ánh đuốc le lói bên ngoài xuyên vào, hai con người tại vị trí im lặng rất lâu, mọi thứ đều lắng đọng.
Một lúc sau, Phí Đình trầm mặc lên tiếng: "Là Dạ ca đúng không?"
Mũi kim nhọn trực tiếp đâm thẳng vào tim Nghiêm Dung, y uể oải lắc đầu.
"Làm sao có thể, ngươi đừng đùa nữa.
Ta chỉ là vấp ngã nên mới bị thương..."
"Xem ta là đứa ngốc sao?!"
Phí Đình tức giận, đôi mắt đã ửng hồng.
Nàng trước nay tuy ương bướng, hành xử tùy tâm trạng, đôi lúc có phần thờ ơ nhưng không phải kẻ khờ khạo.
Chuyện này đối với nàng không mới lạ, nội dung dài tập được bán trong các sạp chợ đen không có thể loại nào nàng chưa từng xem qua, luân thường đạo lý hay âm dương là gì nàng đều hiểu rõ.
Nàng còn là đệ tử thánh y, nguyên nhân vết thương không qua được mắt nàng.
Từ đầu nàng đã thấy kỳ quái, trên Đỉnh Phong Hoa có thể đánh thắng Nghiêm thủ lĩnh được mấy người? Còn có thể dễ dàng trói lại linh lực.
Nghiêm Dung thì luôn bao che, một câu trách mắng cũng không hề có.
Nàng thật sự không nghĩ ra được người nào có bản lĩnh như vậy ngoài kẻ kiêu ngạo đang ngồi trên ghế Tôn chủ Đỉnh Phong Hoa kia!
Nhưng trước nay Khuất Tử Dạ không phải kẻ phong lưu phóng đãng càng không có ham muốn đặc biệt với nam nhân.
Nghĩ thế nào cũng không dám tin hắn sẽ cưỡng ép Nghiêm Dung làm ra loại sự tình đó.
Phí Đình mím chặt môi ngăn cho nước mắt rơi ra ngoài, nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó rắc thuốc vào vết thương, chỉnh lại y phục cho Nghiêm Dung.
Có lẽ biết Nghiêm Dung sẽ hổ thẹn nên động tác của nàng rất nhanh nhẹn, làm đúng trách nhiệm của một y sư, không để y phải chịu thêm chút ngượng ngùng nào.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc, Phí Đình đặt lọ thuốc vào trong tay Nghiêm Dung, nàng đứng dậy nói: "Ngươi tạm thời ở đây, ta đi tìm Dạ ca."
"Đừng đi!" Nghiêm Dung căng thẳng.
"Không đi? Vậy ta đứng nhìn ngươi ở đây đến chết sao?!"
Phí Đình xoay người, lại cảm nhận vạt áo bị giữ lấy.
Nàng tức tối muốn mắng chửi nhưng khi nhìn lại thì thấy cơ thể Nghiêm Dung đã xê dịch khỏi chiếc giường gỗ, thân thể mất cân bằng lảo đảo muốn ngã, dù run rẩy nhưng vẫn cố nắm lấy vạt áo nàng không buông.
Không đành lòng, Phí Đình đến đỡ Nghiêm Dung về vị trí cũ.
"Sự việc không như ngươi nghĩ, Tôn chủ ngài ấy khụ...!khụ..."
Nghiêm Dung ho một trận kéo dài, sắc mặt không có sức sống càng thêm tệ hại.
Phí Đình vội đưa khăn tay đến chắn lấy, đến khi thu trở về, khăn tay đã nhiễm một mảng màu đỏ sẫm.
Nhìn thấy khăn tay đầy máu làm Phí Đình rất sợ, nàng cuống quýt tìm kiếm thuốc trên người, kết quả lúc đi vì quá gấp gáp nên không mang theo gì.
"Là ta tự nguyện, ta đáng bị trừng phạt, ngươi đừng đi tìm Tôn chủ..."
Một giọng nói suy yếu vang lên bên tai lại có phần kiên định kéo Phí Đình ra khỏi cơn hoảng loạn.
Phí Đình kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe nhìn người vừa lên tiếng.
Sẽ chẳng có ai tự nguyện bị người khác làm những việc hung bạo trên da thịt chính mình, lại còn là một đấng nam nhân.
Trừ khi...!
Phí Đình không nhập nhằng lưỡng lự, hỏi thẳng đối phương.
"Ngươi thích Dạ ca?"
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó nàng thấy trong đôi mắt Nghiêm Dung có sự bi thương không thể nói thành lời, sau đó như sợ bị phát hiện mà ánh mắt nhanh chóng dời đi nơi khác.
Không nhận được câu trả lời, chính là sự khẳng định thỏa đáng nhất.
Từ lần đầu gặp nhau, Phí Đình đã thấy có điều bất thường.
Ánh mắt Nghiêm Dung khi nhìn Khuất Tử Dạ không giống với nhìn người khác, có một sự dịu dàng cùng sủng nịch rất đặc biệt không nên có giữa hai nam nhân.
Lúc đó nàng cho rằng những việc Nghiêm Dung làm chỉ đơn giản là sự trung thành muốn báo đáp ân tình, hay nhiều hơn là lòng ngưỡng mộ.
Không ngờ ẩn sau đó là một tình cảm sâu đậm che giấu người đời, giấu cả đối phương.
Nếu đêm yến tiệc không xảy ra cớ sự, Nghiêm Dung nghĩ rằng bản thân sẽ che giấu rất tốt, che đi thứ tình cảm này đến lúc rời khỏi nhân gian.
Chỉ cần mỗi ngày được ở cạnh chăm sóc người y yêu thương, làm một thị vệ cận thân đã là quá đủ.
Nghiêm Dung muốn xoa dịu sự căng thẳng của Phí Đình nên kể rõ ngọn ngành, ngược lại nàng càng thêm tức giận.
"Được, là Dạ ca mất đi ý thức nên mới làm loạn, nhưng sau khi xong việc cũng không thể nhẫn tâm ném người vào địa lao, mặc ngươi sống chết không quản.
Ngươi ở đây giúp huynh ấy thanh minh, bản thân không cảm thấy uất ức chút nào sao? Ngươi rõ ràng cũng là người bị hại lại đem hết tội lỗi đổ lên người mình.
Nghiêm Dung, ngươi làm ta tức chết!"
Vết thương trên người Nghiêm Dung rất dễ nhiễm trùng, Phí Đình không thể để y ở lại nơi dơ bẩn như địa lao quá lâu, nàng mặc kệ y phản đối vẫn xoay người rời khỏi.
Trước khi đi còn trách cứ để lại hai chữ: "Tên ngốc!"