Tất cả mọi thứ trên người Khuất Tử Dạ quá mức dễ chịu, từ vòng tay ấm áp đến mùi hương cơ thể quen thuộc đều khiến Nghiêm Dung say đắm.
Y cảm nhận hắn nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn, cho dù chỉ là mơ cũng khiến y muốn mãi được ngủ say trong giấc mơ đó.
"Dậy rồi?"
Nghiêm Dung dụi dụi mắt khi nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Y ngẩng đầu nhìn lên, đặt vào mắt y là đôi mắt lưu ly đang nhìn mình trân trân, tay người nọ chống đỡ đầu dựa vào thành giường.
"Tôn chủ dậy sớm như vậy, đêm qua người ngủ không yên giấc sao?"
"Đêm qua ta không chợp mắt, ngắm nhìn ngươi cả đêm."
"Nhìn...!nhìn thuộc hạ cả đêm?"
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, đầu óc Nghiêm Dung đã lập tức rối bời, vành tai cũng phút chốc đỏ lên.
Thấy như vậy, Khuất Tử Dạ bèn đưa tay vuốt nhẹ lên sống mũi y, mỉm cười nói: "Đêm qua có ngươi ở cạnh ta ngủ rất ngon giấc, chỉ là dậy sớm hơn ngươi một chút."
Nghiêm Dung gật gật đầu, y lúc này mới nhận ra bản thân vẫn còn trong lồng ngực Khuất Tử Dạ.
Lại nhớ đến hôm qua hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, tình thế đó dường như không hợp tình hợp lý cho lắm, đến cả bản thân y cũng không biết tiếp theo nên ứng phó thế nào.
Lúc này một dáng người nhỏ bé bên ngoài lại đột ngột chạy vào, Khuất Tử Dạ không nhìn cũng biết được là ai to gan lớn mật, mỗi lần xuất hiện đều rất biết chọn thời cơ.
"Tại sao Nghiêm Dung lại ở trên giường Dạ ca? Hai người là..."
Hai người chỉ mặc đồ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường hiện ra trước mắt Phí Đình, nàng hiểu rõ câu hỏi của mình quá mức thừa thãi nhưng nhất thời nàng vẫn chưa hết sững sờ.
Nghiêm Dung xanh mặt vội chạy xuống giường, muốn kịp thời giải thích trước khi Phí Đình tự suy diễn ra nhiều đáp án kỳ quặc khác, lúc này Khuất Tử Dạ lại chen vào: "Mới sáng sớm muội đã tìm ta là có chuyện gì?"
Phí Đình dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần lướt qua người Nghiêm Dung, sau đó tạo dáng ho khan hai tiếng lấy lại hình tượng thông tuệ, nàng nói: "Phó Thành ca ca nhờ ta đến tìm huynh, nói là có việc quan trọng cần gặp mặt."
Khuất Tử Dạ nhìn Nghiêm Dung rồi suy nghĩ điều gì đó, sau đó hắn nói với Phí Đình: "Muội chuyển lời tới Phó Thành, nói ta và Nghiêm Dung thay xong y phục sẽ lập tức đến ngay."
Nghiêm Dung khó tin nhìn đối phương, lời như vậy nói ra rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Khuất Tử Dạ đuổi khéo Phí Đình ra ngoài, hắn lại như không có gì mặc vào y phục chỉnh tề, còn ra lệnh cho Nghiêm Dung đi theo bên cạnh.
Sau khi nhận được những lời Phí Đình truyền lại, Phó Thành không lấy làm ngạc nhiên khi lần này sau lưng Khuất Tử Dạ có người theo sau.
Sắc mặt Phó Thành vẫn ôn hòa như nước, chỉ là có một khoảnh khắc lướt qua người Nghiêm Dung, tận sâu trong đôi mắt hạnh là một điều gì đó khó lý giải.
...!
Vì quá hiểu rõ tính tình của đệ đệ nên Phó Thành khẳng định Phó Ngân sẽ không bỏ qua chuyện Khuất Tử Dạ tự ý đột nhập Tàn Cốt Động và cướp đi người trên tay hắn một cách dễ dàng.
Sau khoảng thời gian điều trị, Phó Thành vì không muốn liên lụy đến Đỉnh Phong Hoa nên một mực muốn được rời khỏi, nhưng Khuất Tử Dạ không tán thành khi sức khỏe của y vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, kẻ địch trước mắt lại còn là đệ đệ mà y hết mực xem trọng.
Trong lúc hai người trò chuyện cùng nhau, một tên thuộc hạ gấp rút chạy vào báo tin: "Bẩm Tôn chủ, bên ngoài có nhóm người gây loạn muốn xông vào Đỉnh Phong Hoa, họ yêu cầu Tôn chủ giao trả phản đồ bỏ trốn của Tàn Cốt Động."
"Chuyện Phó huynh lo lắng cuối cùng đã đến, xem ra khó có thể tránh khỏi."
Nhận thấy sắc mặt Phó Thành không được tốt, Khuất Tử Dạ lại nói: "Lần này ta sẽ không lấy mạng hắn nên huynh cứ yên tâm ở lại đây, chuyện trước mắt cứ giao cho ta giải quyết.
Riêng việc huynh muốn rời khỏi Đỉnh Phong Hoa thì tạm thời đừng nhắc đến nữa."
Khuất Tử Dạ ra lệnh cho thuộc hạ để đám người gây loạn vào, còn hắn đích thân ra ngoài gặp mặt.
Người dẫn đầu đương nhiên là Phó Ngân nhưng không ngờ lần này hắn đến chỉ dẫn theo trên dưới mười người, xem ra vẫn chưa thật sự muốn nghênh chiến cùng Đỉnh Phong Hoa.
Khuất Tử Dạ giơ tay làm hiệu, đám thị vệ đang bao vây kẻ đột nhập lập tức hạ vũ khí xuống, dàn hàng sang hai bên, nhường ra một vị trí thật lớn để Tôn chủ tiến vào.
"Trả Phó Thành lại cho ta!"
Vừa thấy Khuất Tử Dạ xuất hiện, sắc mặt Phó Ngân lập tức trở nên hung bạo.
"Người quả thật đang ở chỗ ta, có bản lĩnh thì đến đây mà cướp."
Khuất Tử Dạ và Phó Ngân dường như không hợp mệnh, nói chuyện với nhau chưa được vài câu đã thấy đối phương chướng tai gai mắt, câu trước câu sau liền xảy ra xung đột.
Là Phó Ngân ra tay trước.
Chiêu thức được tung ra, hai người mang tâm tư riêng đều không nhường nhịn nhau, mỗi một chưởng đều nhắm vào điểm trí mạng.
Khuất Tử Dạ nghiêng người tránh ám khí từ cổ tay áo Phó Ngân phóng ra, ám khí sượt qua tóc, ngay lúc đó một nguồn lực nhanh nhẹn tấn công đáp trả ngược lại khiến người vừa ám toán nhất thời không kịp thời xoay xở, nhận trọn công kích.
Bị một kích đánh thẳng vào lồng ngực trái, Phó Ngân lảo đảo ngã về sau được thuộc hạ đỡ lấy.
Hắn vội phun ra ngụm máu tanh trong họng, kinh ngạc nhìn Khuất Tử Dạ: "Rõ ràng ngươi đã mất hết công lực, sao lại?!"
Câu này vọt miệng nói ra khiến chân mày Khuất Tử Dạ khẽ chau lại.
"Xem ra ngươi không chỉ hợp tác cùng Sát Vô Tâm, cả Tống Chi Dương cũng có phần?"
Thu lại ánh mắt tức giận, Phó Ngân cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của người kia được nữa.
Hôm nay hắn quá khinh địch chẳng chuẩn bị gì đã đến Đỉnh Phong Hoa nên nhận lấy thất bại ê chề, dù không cam lòng nhưng hắn tạm thời chỉ còn cách rút lui, đợi thời cơ thích hợp lại quay trở lại tính món nợ này.
Nhận thấy sự việc đêm yến tiệc có quá nhiều điểm khả nghi, Khuất Tử Dạ không tiếp tục đến chỗ Phó Thành mà trực tiếp trở về đại điện Dạ Hằng, một mình yên tĩnh sắp xếp lại tư liệu thu thập được đến quên cả thời gian.
Khuất Tử Dạ cảm thấy hơi lạnh, buộc miệng hỏi Chu quản sự Nghiêm Dung đang ở đâu.
"Từ lúc Tôn chủ rời đi giải quyết những kẻ đến quấy rối thì Nghiêm thủ lĩnh vẫn luôn ở hậu viên, chưa từng rời khỏi."
Nhận thấy sắc mặt Tôn chủ sầm xuống, Chu Tân không dám nói thêm gì nữa.
"Khi nào Nghiêm Dung trở về, lão lập tức kêu y đến đây gặp ta.
Lão lui ra ngoài trước đi."
"Vâng, Tôn chủ."
Tâm trạng Khuất Tử Dạ vốn dĩ không có quá nhiều gợn sóng cho đến tận giữa khuya, ấm trà được thay ba lần vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Dung đâu khiến hắn dần trở nên trầm mặc.
Khuất Tử Dạ biến đổi trạng thái từ bình ổn, bất an đến phẫn nộ, sau đó lại quay về vờ như bản thân đang rất bình ổn.
Trời tờ mờ sáng, Nghiêm Dung không muốn đánh thức Khuất Tử Dạ nhưng y theo lời Chu Tân truyền lại nên vẫn đến đại điện Dạ Hằng, nhận thấy đèn trong đại điện vẫn còn sáng, y thử gõ nhẹ lên cánh cửa, không ngờ bên trong lập tức phát ra âm thanh.
"Vào đi."
Nghiêm Dung bước vào, đang lúc đóng cửa lại thì cảm nhận phía sau có dị biến, y vội quay người lại, cổ áo bất ngờ bị người trong đại điện nắm lấy, ghìm y chặt chẽ lên cánh cửa.
"Ngươi ở hậu viện cả đêm, hai người cùng nhau một chỗ là đang làm những gì?"
Giọng nói Khuất Tử Dạ khàn đặc, Nghiêm Dung thấy mạch máu trong đôi mắt hắn hiện rõ tơ đỏ, dường như cả đêm đều rất căng thẳng.
Y bắt đầu hoảng loạn, nhanh chóng giải thích tường tận sự việc.
"Sau khi người rời đi thì Động chủ ngỏ ý muốn thuộc hạ ở lại trò chuyện, nhưng sau đó tâm trạng Động chủ đột nhiên không được tốt rồi muốn uống một chút rượu, kết quả càng uống càng say, thuộc hạ không tài nào khuyên ngăn nổi.
Sau đó Phí Đình có ghé qua, nhưng nàng là nữ nhân không tiện ở lại quá khuya nên chỉ còn cách nhờ thuộc hạ ở lại thay nàng chăm sóc Động chủ."
Nghiêm Dung không chắc có phải vì sự xuất hiện của Phó Ngân nên mới biến Phó Thành trở thành bộ dạng này hay thực chất còn nguyên nhân nào khác? Nhưng y nhận thấy rõ ràng trong đôi mắt hạnh đó ẩn chứa một nỗi buồn tích lũy qua năm tháng mà không lời nào có thể diễn tả được.
"Phó Thành uống đến say khướt?"
Trông thấy Khuất Tử Dạ vẫn còn nghi ngờ, Nghiêm Dung bất giác nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ áo mình, thành khẩn nói: "Tôn chủ hãy tin thuộc hạ, thuộc hạ cùng Động chủ thật sự không có gì cả!"
Đôi mắt Khuất Tử Dạ dần dịu lại, hắn nhận thức rõ ràng bản thân đã có hành động thái quá nên lập tức buông bàn tay ra khỏi người Nghiêm Dung, sau đó hắn thất thần đi trở về vị trí cũ, yên tĩnh ngồi trên ghế dài.
Nghiêm Dung lập tức theo đến, chỉ đơn giản là muốn ở cạnh hắn, y nói: "Là thuộc hạ đã khiến Tôn chủ lo lắng."
Bỗng dưng cơ thể Nghiêm Dung bị người đối diện giữ lại, vòng tay qua ôm chặt lấy eo y, cái đầu như rất mệt mỏi của Khuất Tử Dạ gục xuống tựa vào bụng y, hắn thì thầm: "Trong khoảng thời gian tuyệt vọng nhất, ta đã gặp được Diệp Y Ninh..."
Đây là lần đầu tiên Khuất Tử Dạ chủ động nhắc đến người kia, lòng Nghiêm Dung chợt trở nên trống trải.
"Nàng dễ dàng chiếm trọn trái tim ta, có thể khiến ta vì nàng mà hy sinh tất cả, bao gồm cả tính mạng mình.
Ta luôn có cảm giác lo sợ khi thấy nàng thân thiết cùng người khác, cùng một người không phải ta.
Mỗi sự chú tâm của ta đều đặt trên người nàng, những cái cau mày, những lần nhăn mặt của nàng đều khiến tâm ta tê dại.
Ta thừa biết đó là tình yêu, nhưng mà Nghiêm Dung...!Tại sao những thứ đó hiện tại đều hiện diện trên người ngươi, thậm chí còn mãnh liệt gấp trăm gấp vạn lần!"
Cái đầu của Khuất Tử Dạ cúi sâu hơn, vùi vào người đối diện: "Có phải ta điên rồi không?"
Nghiêm Dung sững sờ không khác gì người bất động, lúc này y mới phản ứng lại, đưa tay chạm nhẹ lên tóc Khuất Tử Dạ: "Tôn chủ..."
Khuất Tử Dạ bắt lấy bàn tay Nghiêm Dung, kéo y ngồi xuống đối diện với chính mình, hắn nói: "Ngươi hôn ta đi."
"Tôn chủ, chuyện này..."
Không để Nghiêm Dung hết kinh ngạc, Khuất Tử Dạ lặp lại lần nữa: "Ta ra lệnh cho ngươi hôn ta."
Nghiêm Dung nhìn vào mắt Khuất Tử Dạ rất lâu, cuối cùng y cúi xuống chạm nhẹ lên vành môi hắn, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước rất nhanh liền tách ra.
Ngay lúc này, bỗng vùng gáy của y bị bàn tay đối phương đè ép trở lại khiến đôi môi lần nữa gặp nhau, chiếc lưỡi của hắn xâm lấn khiến môi Nghiêm Dung khẽ hở, một nụ hôn mãnh liệt được Khuất Tử Dạ chủ động khuấy động.
Đến khi Nghiêm Dung cảm thấy vùng môi của mình rát lên, đầu óc dần thấm say thì Khuất Tử Dạ đột ngột dừng lại, đôi mắt lưu ly rối loạn nhìn chằm chằm gương mặt đã biến sắc hồng của người trước mặt, rất nhanh ánh mắt kỳ lạ đó liền lẩn đi nơi khác.
Nghiêm Dung không rõ trong đôi mắt đó đang chứa đựng cảm xúc gì.
Y không biết có phải vì bản thân đã đón lấy nụ hôn đó một cách nồng nhiệt nên đã khiến Khuất Tử Dạ trở nên không vui?
Nhận thấy trên gương mặt Nghiêm Dung có sự thất thần xen lẫn tia thất vọng, Khuất Tử Dạ lập tức nắm lấy tay y rồi xoa nhẹ lên đó, đánh tan mọi lo lắng hỗn loạn trong lòng y.
Hắn ôn hòa nhìn Nghiêm Dung, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Đừng loạn, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát, ngươi tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi trước đã."
Nghiêm Dung gật đầu, khi rời đi đến cửa lại nghe giọng nói Khuất Tử Dạ truyền đến, lần này trong lời nói của hắn lại mang theo sự kiên cố cùng mệnh lệnh rất rõ ràng.
"Ngươi sau này nên ít tiếp xúc với Phó Thành thì hơn."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Nghiêm Dung lập tức đáp lời, vị trí nơi trái tim đập mạnh đến kỳ lạ.
Khi cánh cửa được đóng lại, Nghiêm Dung xoay người tựa lưng vào đó.
Y đưa tay chạm lên vùng áo trước ngực mình, cố gắng bình ổn hơn thở vì hành động hôm nay của người trong lòng mà trở nên hết sức ngổn ngang.