Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Không bao lâu sau, sự kiện Thiên Sinh Chí Kiệt đồ sát tại Loạn Giáp Đấu và cướp đi thần đan trấn môn của Dược Hà Cốc được lan truyền khắp nơi trên thiên hạ.

Khuất Tử Dạ bị người của Ngũ đại môn phái phát lệnh truy sát toàn tu chân giới.

Vì Khương Luân là phái dược tông nên công lực của Phí Đình rất kém, Nghiêm Dung thì đang trong thời kỳ kết đan, sức khoẻ lại cực kỳ suy nhược. Họ chỉ có thể vừa chạy vừa lẩn trốn khắp nơi, mới không bị người của bạch đạo phát hiện.

Khuất Tử Dạ đặt Nghiêm Dung trên lưng mình xuống, để y dựa vào một gốc cây. Hướng Phí Đình kêu nàng chăm sóc y, còn hắn đi tìm một ít nước và lương thực.

Phí Đình ngồi chồm hổm ở bên cạnh, chăm chú nhìn Nghiêm Dung đang nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi. Nàng nhìn từng điểm trên gương mặt của y, càng nhìn càng thấy không đúng.

Thật sự là nam nhân?

Nhìn Nghiêm Dung từ góc độ nào cũng cực kỳ xinh đẹp, không giống nét đẹp tuấn tú lãng tử của Khuất Tử Dạ, mà là kiểu xinh đẹp mỹ lệ, đẹp hơn cả nữ nhân.

Cứ nhìn mà xem, một nam nhân lại sở hữu đôi môi mỏng như lụa, sống mũi thon nhỏ thẳng tắp, lông mày hình trăng khuyết quyến rũ, mắt hạc hiếm có, đuôi mắt cao vọt lên, cả đầu và đuôi mắt đều nhọn, mí mắt trên kéo dài đến tận gian môn. Mọi thứ đều tuyệt vời lại còn kết hợp trên cùng một gương mặt, ngũ quan xuất chúng tựa như trong tranh bước ra.

Chậc chậc. Cực phẩm!!

Phí Đình nhìn lại bản thân, không khỏi ủ rũ thở dài một tiếng.

Dù sao cũng đều là người của Khuất Liệt Gia Trang, không được đẹp như phụ thân và ca ca thì thôi đi, ngay cả một thuộc hạ của hắn cũng xinh đẹp hơn cả nàng.

Công lý ở đâu chứ?

Một nam nhân đi nắng về mưa, chạy trốn Ngũ đại môn phái suốt nửa tháng qua mà vẫn sở hữu làn da trắng mịn như tuyết làm cái quái gì hả?!

Phí Đình càng nhìn, càng thấy không đúng.

Không đúng, chính là không đúng!

Làm sao một nam nhân lại có thể xinh đẹp đến như vậy?

Không lý nào!

Hay là...

Phí Đình hốt hoảng bịt lại miệng mình trước khi âm thanh kinh hoảng thét tai vang ra.

Trong khoảng thời gian lẩn trốn, cả ba người ở cùng nhau như hình với bóng, mà nàng cùng Khuất Tử Dạ đương nhiên là huynh muội. Tên thuộc hạ Nghiêm Dung này là người ngoài nhưng lại chấp nhận đi theo một kẻ bị Ngũ đại môn phái truy nã, suốt ngày sống trong nguy hiểm lo sợ nhưng không hề có ý định rời đi.

Lại nhớ đến tình nhân của Khuất Tử Dạ là Diệp Y Ninh. Cho dù Phí Đình ở Khương Luân xa xôi cũng biết được thông tin Khuất công tử của Khuất Liệt Gia Trang có một mỹ nhân như hoa như ngọc ngày đêm kề cạnh, họ là một đôi giai nhân tài tử, được các cặp đôi yêu nhau trong thiên hạ ngưỡng mộ, mong muốn có thể giống như họ song yến song phi.

Như thế thì sao?

Từ lúc Phí Đình xuống núi lại chưa từng thấy qua dung nhan tuyệt đại của vị mỹ nhân đó. Nàng cũng từng hỏi Khuất Tử Dạ, nhưng mỗi khi nhắc đến ba chữ Diệp Y Ninh, hắn đều lẩn tránh không trả lời.

Nàng cũng thầm đoán được, hai người họ nhất định là cãi nhau rồi, cho nên Diệp Y Ninh trong lúc này mới mặc kệ không đi tìm hắn. Mà nam nhân ấy à, một khi đã dính vào chuyện yêu đương lại đột ngột không có giai nhân bên cạnh hầu hạ, đương nhiên sẽ khó chịu không yên.

Cho nên, nàng tự rút ra cho mình một kết luận động trời!

Khuất Tử Dạ âm thầm che giấu Diệp Y Ninh, nuôi một thị nữ hầu tẩm bên cạnh!!!!

Hừ! Còn cho ả thị nữ này cải trang thành nam nhân, nhằm qua mắt người trong thiên hạ.

Dạ ca à Dạ ca, huynh cũng thật quá tâm cơ. Dám lén lúc sau lưng tẩu tẩu tương lai của ta dan díu cùng thị nữ xinh đẹp.

Để chứng minh những điều mình nghĩ là đúng, Phí Đình tò mò đưa tay về phía Nghiêm Dung, sờ sờ lên ngực của y. Động tác của nàng làm cho người đối diện tỉnh giấc, còn nghĩ có người tấn công, y bắt lấy tay nàng bẻ ra phía sau.

"Aaaa! Đau..."

Phí Đình đau đớn hét lên một tiếng, Nghiêm Dung lập tức buông tay nàng ra.

"Thật ngại quá, ta còn tưởng người bạch đạo phục kích. Ngươi không sao chứ?"

Phí Đình ngồi bẹp xuống đất, xoa xoa cổ tay đau nhói. Nàng thầm trách mắng trong lòng, ca ca thì hay rồi, lấy được thần đan lập tức đưa cho gian tình dùng, để người ta có nội lực mạnh như vậy, cả nàng mà cũng dám đánh!

Ánh mắt Phí Đình chợt sáng, nàng đột ngột nhảy nhào lên như một con mèo hoang thấy mồi ngon, móng vuốt mèo sờ loạn khắp vùng ngực Nghiêm Dung.

Nghiêm Dung đột ngột bị phục kích cũng không biết phải làm thế nào, y ra sức tránh né, nhưng vì tác dụng của Kết Tinh Diệu Linh Hoàn nên trong thời gian mười ngày sau khi ăn thần đan sẽ khiến cơ thể cực kỳ yếu ớt, y không thể chống cự nổi nàng.

Nàng sờ loạn trên ngực Nghiêm Dung xong, sau đó ngơ ngác quay qua sờ sờ ngực mình.

Cảm thấy không có giống...

Nhìn thấy nàng kỳ quái như vậy, Nghiêm Dung lo lắng hỏi: "Phí Đình, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Phí Đình mặt mày cực kì quái đản, liếc xéo đối phương một cái.

"Ngươi rõ ràng là nữ nhân, gương mặt cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng sao lại lép đến khó coi như vậy?"

Nghiêm Dung sắc mặt cứng đờ, không thể tin nổi nàng lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy, y bất đắc dĩ nói: "Không phải chứ? Ngươi sao lại có thể nghĩ như vậy? Ta đường đường là một đấng nam nhân."

Phí Đình híp đôi mắt nhỏ bé, mờ ám liếc nhìn người đối diện, nàng lại giở trò mèo, nhào lên người Nghiêm Dung một lần nữa, mục tiêu lần này của nàng chính là hướng xuống vị trí dưới đũng quần của y mà ra tay.

"Ta không tin, không có nam nhân nào lại đẹp hơn nữ nhân như ngươi. Ngươi và Dạ ca nhất định là đang lừa ta. Ta muốn sờ thử chỗ đó, đừng hòng qua được mắt ta!"

Nghiêm Dung sợ đến xanh mặt, một tiểu cô nương trẻ tuổi như Phí Đình sao có thể thô lỗ đến như vậy? Lại còn không thèm để ý đến danh dự của nữ nhân, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân đều bị nàng vứt ra sau đầu.

Y lùi về phía sau, ra sức cản trở không để hai tay của nàng sờ loạn trên cơ thể của mình: "Phí Đình, ngươi dừng lại! Ta thật sự là nam nhân, ngươi dừng tay lại! Ngươi còn làm như vậy, ta thật sự sẽ nổi giận đó!!"

Phí Đình đương nhiên không quan tâm lời y nói, nàng hiện tại chỉ muốn giải đáp thắc mắc của bản thân, cái gì nàng cũng mặc kệ.

Đến khi bàn tay nàng sắp chạm vào đũng quần của con mồi đối diện thì lại bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt lấy cổ tay của nàng, mạnh bạo ném nàng sang một bên.

Phí Đình lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy khung cảnh không biết từ lúc nào lại nhiều thêm một người, nàng nhăn nhó nói: "Dạ ca! Huynh làm cái gì vậy?!"

"Ta còn muốn hỏi muội đang làm cái gì?! Ban ngày ban mặt hai người dính dính vào nhau còn ra thể thống gì?!" Khuất Tử Dạ thần sắc cực kỳ u ám, hướng hai người quát lớn.

Thấy hắn tức giận khiến lòng Nghiêm Dung chợt sợ hãi, y vội vàng đứng dậy, xua tay giải thích: "Công tử... người nghe ta nói, chuyện không như người nghĩ đâu..."

"Không như ta nghĩ?! Nếu không phải ta kịp thời trở về, hai người đã thân mật tới mức độ nào rồi?!"

"Công tử... ta..."

Khuất Tử Dạ đúng là tức đến xanh mặt, hắn không nghĩ một người là muội muội của hắn, một người là thuộc hạ trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn hết lòng tin tưởng. Hai người cũng quen biết nhau chưa bao lâu, lại ở sau lưng hắn âm thầm qua lại.

Hắn không phải nghiêm cấm bọn họ yêu đương, nhưng cũng không nên che giấu hắn. Phí Đình lại còn quá nhỏ, những chuyện này cũng là quá sớm rồi.

Nghiêm Dung ôm lấy lồng ngực, y cố gắng kiềm chế cơ thể suy nhược dựa vào thân cây bên cạnh, sắc mặt tái xanh, hô hấp đứt quãng nói không nên lời: "Công tử... người đừng tức giận... bọn ta thật sự..."

"Ngươi im ngay!"

Phí Đình cảm thấy ca ca của mình diễn kịch cũng quá xuất sắc, nàng hừ lạnh, tức giận dậm chân tại chỗ: "Hai người diễn kịch đã đủ chưa hả? Dạ ca, huynh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Đừng hòng kéo ta vào chuyện của huynh nha! Huynh còn muốn bao che cho tên thị nữ này đến bao giờ? Huynh làm ra loại chuyện xấu hổ này, có nghĩ đến cảm nhận của tẩu tẩu tương lai ta hay không?"

"Tẩu tẩu?!" Khuất Tử Dạ chau mày, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

"Thì là Diệp cô nương đó, tỷ ấy sẽ đau lòng thế nào nếu biết huynh là loại người như vậy?"

Khuất Tử Dạ có chút rối rắm, che giấu cái gì? Thị nữ cái gì? Lại còn đột ngột nhắc đến tên người đó khiến hắn càng thêm tức giận, hắn gằn giọng: "Đừng nhắc tên người đó trước mặt ta!"

Còn chưa kịp tiêu hoá hết mấy câu nói vớ vẩn kia, lại nghe Phí Đình tiếp tục luyên thuyên.

"Huynh để Nghiêm Dung cải trang thành nam nhân nhằm che mắt người trong thiên hạ, để y ngày đêm đi theo hầu hạ cho huynh, ta nói đúng chứ? Ta cũng chỉ muốn kiểm tra suy nghĩ của bản thân là chính xác thôi. Huynh không cần đổ hết tội lỗi cho ta như vậy!"

Nữ cải nam trang?

Chuyện vớ vẩn như vậy cũng có thể nghĩ ra?!

Khuất Tử Dạ đỡ trán, từ nhỏ hắn đã biết tính cách Phí Đình ngang ngược, hay suy diễn lung tung, khả năng tự bổ não lại nằm ở mức thượng thừa. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, tình trạng này không hề suy giảm ngược lại còn bị nặng hơn, nghiêm trọng đến mức báo động.

Khuất Tử Dạ thấy bản thân đã hiểu lầm nên cũng không muốn tiếp tục đôi co vấn đề này với nàng, hắn nhàm chán nói: "Nghiêm Dung là nam nhân, còn là một thẳng nam nhân. Muội đừng suy diễn lung tung."

Phí Đình không chịu bỏ qua, còn định xáp lại gần Nghiêm Dung một lần nữa thì Khuất Tử Dạ đã nhanh hơn một bước cản nàng lại, sau đó bế ngang thân hình đang xiêu vẹo sắp ngã kia vào lòng.

"Công... công tử, không cần... ta có thể tự đi..." Nghiêm Dung toàn thân run rẩy, vội nói.

"Sắc mặt ngươi xanh xao như vậy, cơ thể không còn một chút sức lực thì làm sao mà đi? Sức khỏe của ngươi không tốt, không thể suốt ngày đi lại bên ngoài, ta đưa ngươi đến một chỗ thật tốt để nghỉ ngơi."

Phí Đình nghe thấy có chỗ tốt, mọi chuyện sầu não vừa rồi lập tức bị nàng đá sang một bên, mắt nàng chợt sáng, háo hức hỏi: "Chỗ tốt? Chỗ tốt sao? Còn nơi nào dám thu nhận đại ma đầu huynh à?"

Khuất Tử Dạ nhếch môi cười, tâm trạng có chút hào hứng: "Một chỗ cực kỳ tốt vừa đến tìm ta. Thật hay, ta còn chưa đi tìm họ, họ lại tự đến dâng mình nộp mạng!"

Phí Đình lẽo đẽo theo sau, chớp chớp đôi mắt tinh ranh đầy mong chờ: "Dạ ca, vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

"ĐỈNH PHONG HOA!"

- -- --- ---

Họ cùng nhau rời khỏi, vừa đến đoạn đường lớn thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa bằng vàng ròng chói mắt, tám bánh xe to tướng, trên mái hiên treo rất nhiều lục lạc vàng óng ánh, gió thổi qua kêu leng keng rất vui tai, trên các góc xe gắn bốn đầu sư tử bằng vàng, xung quanh xe có một trăm bảy mươi hai tên tùy tùng mặc tử y màu đen chỉnh chu giống nhau, xếp thành hàng dài chờ sẵn.

Khuất Tử Dạ vừa đi đến, các tên tùy tùng lập tức quỳ xuống hành lễ, một tên thủ lĩnh đứng đầu hàng bước ra, cúi đầu dang tay về phía chiếc xe ngựa đồ sộ, kính cẩn lên tiếng: "Cung nghênh Khuất công tử, mời công tử lên xe."

Khuất Tử Dạ gật đầu, bế Nghiêm Dung lên xe, Phí Đình cũng nhanh chóng theo sau.

Khi hoàng hôn buông xuống, xe ngựa cuối cùng cũng đến Đỉnh Phong Hoa.

Tên thủ lĩnh đưa bọn họ vào đại điện Dạ Hành diện kiến Tôn chủ.

Tôn chủ của Đỉnh Phong Hoa tên là Cố Hàn, tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị tràn đầy sát khí, y phục từ trên xuống dưới đều dát vàng, nhìn sơ cũng biết là kẻ thừa tiền lắm của.

Phí Đình âm thầm đánh giá, Đỉnh Phong Hoa không hổ danh là một trong tam đại môn phái đứng đầu ma đạo. Thực lực, tiền tài, danh tiếng đều không hề kém cạnh so với hai đại phái còn lại là Tàn Cốt Động và Ẩn Sát Môn, nhưng có lợi thế về tiền bạc hơn hẳn.

Chỗ tốt! Đúng là chỗ tốt!

Sau đó thuộc hạ dẫn Nghiêm Dung cùng Phí Đình về phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Khuất Tử Dạ cùng Cố Hàn, hai người thần thần bí bí, nói chuyện cùng nhau đến tận đêm khuya.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui