Edit: Vân Nhi
Hôm sau, hai người đánh xe đi qua sông. Xe ngựa từ từ đi dọc theo bờ sông không có bóng người, Niệm Từ thì trước sau như một nằm ở trong xe ăn đồ ăn vặt.
“Muội muội, hình như trong rừng cây đàng kia có người đang gặp phiền toái, có muốn đi xem một chút không?” Lão Ngoan Đồng là cao thủ nên dễ dàng phát hiện ra rắc rối, cũng háo hức muốn tới xem. Mấy ngày này quá nhàn rỗi nên hắn có chút nhàm chán.
“Được thôi! Nếu huynh thích thì chúng ta đi xem một chút”- Chỉ cần không phải là chuyện quan trọng gì, Niệm Từ đã thành thói quen nghe theo lời đại ca.
Tăng tốc đi tới bên rừng cây, hai người nhìn thấy năm người đàn ông nằm ngổn ngang trên mặt đất, trên người có nhiều vết thương, có vẻ là nhân sĩ giang hồ, hơn nữa, trong số đó có đến hai người nhìn qua không hề giống người Trung nguyên.
“Các người thế nào rồi? Có cần giúp một tay hay không?”- Lão Ngoan Đồng rất nhiệt tình, phi thân tiến tới hỏi.
Một người thương thế không nặng cẩn thận đứng lên, chắn phía trước những người còn lại, nhìn từ trên xuống dưới người mới tới.
“Cảm ơn! Huynh đệ chúng tôi gặp phải giặc cướp, nên bị thương nhẹ!”- Rõ ràng là đang nói dối.
“Muội muội, bọn họ không nói thật, chúng ta đi thôi!”- Thõa mãn lòng hiếu kỳ, Lão Ngoan Đồng tính toán rời đi.
“Vì huynh đệ này, vì tình thế vội vã, chúng ta không thể nói ra sự thật, nhưng các vị có thể giúp đỡ chúng ta một chút, cho huynh đệ chúng ta đi nhờ xe rời khỏi nơi này được không?”- Một người đan ông vẫn nằm trên mặt đất, hiển nhiên là thủ lĩnh, thấp giọng nói.
Lão Ngoan Đồng không trả lời, phóng lên xe kéo màn cửa, Niệm Từ ở bên trong thò đầu ra, khẽ cau mày quan sát mọi người một chút, lại nhìn về phía đại ca.
“Gặp chuyện bất bình thì nên rút đao tương trợ. Giúp đỡ người khác là gốc rễ của sự vui vẻ nha”- Lão Ngoan Đồng vuốt tóc nói.
“Huynh muội chúng tôi muốn lên thuyền sang sông. Nếu như mọi người thấy thuận đường, thì có thể đi nhờ xe. Nếu không tiện thì chúng tôi cũng không thể giúp được!”- Niệm Từ thật sự nghĩ là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi.
Năm người trao đổi ánh mắt với nhau, tên thủ lĩnh đang nằm nói: “Thật là đúng dịp, chúng tôi cũng đang muốn qua sông. Đa tạ vị phu nhân này giúp đỡ!”
“Huynh muội chúng tôi không muốn thêm nhiều phiền toái, các người không phải là bị võ lâm chính phái đuổi giết chứ?”
“Không phải vậy đâu, xin hai vị yên tâm!”
“Vậy thì tốt, các người lên xe đi, đã muộn rồi”- Niệm Từ rất không tình nguyện nói.
Năm người loạng choạng lên xe. Có thể thấy được, cùng Niệm Từ nói chuyện là người bị thương nặng nhất, bốn người khác chỉ bị ngoại thương trên da thịt thôi. Lão Ngoan Đồng nhiệt tình dọn dẹp đồ đạc bên trong rồi đỡ mấy người đó vào xe. Niệm Từ ngồi ở đằng trước điều khiển xe ngựa. Đi tới bến thuyền, Niệm Từ thả mành xe xuống, cùng người chủ thuyền thương lượng xong thì cho xe ngựa lên thuyền hướng bờ bên kia mà đi.
Tới bờ bên kia, Lão Ngoan Đồng lại điều khiển xe, Niệm Từ đi vào trong xe chật chội, ngó xem thương thế của họ.
“Bốn người bị thương không nặng, chẳng qua là bị thương ngoài da, thoa thuốc băng bó lại là được rồi. Còn thương thế của ngươi thì hơi phiền toái!”- Nàng hướng về phía tên thủ lĩnh nói.
“Ngươi bị ngoại thương trong người lại mang độc, thứ cho ta y học không tinh, là độc gì, ta không biết”- Độc dược có quá nhiều loại, Niệm Từ còn chưa có học hết.
“Muội muội, không phải là muội có mang theo thuốc của sư phụ muội sao, cho hắn một viên hóa giải một chút độc tính có được không?”- Bên ngoài xe Lão Ngoan Đồng lên tiếng nói.
Mọi người nghe xong, gương mặt tràn đầy mong đợi nhìn nàng. Niệm Từ cắn răng, âm thầm mắng đại ca của mình, móc từ trong ngực ra vật duy nhất Hoàng Dược Sư để lại cho mình – Một lọ Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn. Đây là đồ sư phụ đã cho nàng khi nàng vừa lên đảo, vẫn để ở trong ngực, chưa từng dùng cũng chưa từng rời xa.
“Nhiều hơn đối với ngươi cũng vô ích, ngươi ăn hai viên hóa giải độc tính trước đi, đợi đến lúc tìm được đại phu thì nói sau”- nàng lấy ra hai viên đưa ra cho hắn. Thấy vật như thấy người, nếu đại ca còn làm lớn hơn nữa, mình chỉ có thể cầm cái bình vô dụng để tưởng nhớ đến Hoàng Dược Sư thôi.
“Cảm ơn phu nhân. Còn không biết đại danh của phu nhân cùng vị huynh đài này?” -Đem thuốc ăn vào xong, người kia lên tiếng nói.
“Huynh muội chúng tôi họ Chu, đại ca gọi là Chu Đại, các vị gọi tôi là Nhị cô nương là được rồi. Tôi và chồng đã thất lạc, không biết năm nào mới gặp lại thì còn gọi phu nhân cái gì. Không biết các vị xưng hô như thế nào?”- Trong lòng còn chưa nghĩ ra thân thế giả, nên Niệm Từ nói đại.
“Mấy huynh đệ chúng tôi đều họ Dương. Tôi tên Dương Dịch, đây là Dương Nhị, Dương Tam, Dương Tứ, cùng Dương Ngũ.”- Người đó vội vàng giới thiệu.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”- Niệm Từ bên ngoài cười nhưng trong lòng không hề cười chút nào. Trong lòng cả hai đều biết đối phương không nói thật, đều chỉ dùng tên giả mà thôi.
Trò chuyện một lúc thì xe ngựa đã tiến vào một thành trấn nhỏ. Hỏi thăm xong, xe ngựa đi thẳng đến y quán. Bốn người thương thế nhẹ chỉ cần băng bó tốt là được, phiền toái là không ai biết được Dương Dịch trúng độc gì. Nhận thấy Niệm Từ đang mang thai, mấy người khác lại bị thương, sau khi thương lượng thì bọn họ quyết định đi tìm khách sạn ở trước rồi nói.
“Muội muội, sư phụ muội được ngươi khen ngợi là tài năng hiếm có, chỉ có thể tìm thấy ở trên trời, làm sao muội lại không biết giải độc vậy?”- Ngồi ở trong phòng khách, Lão Ngoan Đồng không chút khách khí hỏi.
“Sư phụ muội đúng là rất lợi hại, nhưng huynh cũng phải xem thử muội đã học nghệ được bao lâu chứ? Học nhiều thứ như vậy, làm sao có thể đem toàn bộ tâm tư vào việc học giải độc đây?”- Niệm Từ liếc Lão Ngoan Đồng một cái nói.
“Không biết Nhị cô nương học nghệ ở nơi nào vậy?”- Độc tính tạm thời bị Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đè xuống, Dương Dịch lên tiếng hỏi.
“Sư phụ tôi ẩn cư sơn dã không màng việc đời, không có mấy người biết được đại danh của ông ấy đâu!”- Lão Ngoan Đồng nghe tới đó bị sặc ho khù khụ mấy tiếng. Niệm Từ mạnh mẽ hung hăng đấm vào lưng hắn một cái.
“Ta không nói là được chứ gì, nhưng nhất định là muội có biện pháp nha!” - Lão Ngoan Đồng bị đấm vào có chút gấp gáp nói.
“Có thì có, nhưng không có nắm chắc mười phần. Hơn nữa bèo nước gặp nhau, người ta làm sao lại có thể đem tính mạng giao vào tay muội đây?”- Huynh muội hai người không coi ai ra gì bắt đầu trò chuyện.
“Vậy cũng đúng. Vạn nhất bọn họ là người xấu, chúng ta cũng không mong tự tìm phiền toái nha!”
“Cho nên lúc còn ở bờ sông muội muội phải hỏi cho rõ rang, nhưng cũng chẳng biết đó có phải là lời nói thật hay không, dù sao ta cũng không giống thật lắm”
“Chúng ta là huynh muội, muội lại không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt khác, vậy huynh là Chu Đại, muội không phải là Nhị cô nương sao?”- Niệm Từ căn bản lá không quan tâm đến năm người bọn họ.
“Thật xin lỗi, tôi xin cắt ngang một chút. Chúng tôi không nói rõ ra tên thật thực sự là có nguyên nhân, không phải là có ý định xấu xa giấu giếm hai vị, chỉ là việc xấu trong nhà không muốn nhắc đến thôi. Nhị vị xin yên tâm, chúng tôi không có ác ý, chỉ không muốn trở lại cuộc sống trước kia nên đổi lại thân phận để bắt đầu một cuộc sống khác mà thôi. Nếu như Nhị cô nương có thể ra tay giúp đỡ chữa trị cho Dương Mỗ, tại hạ vô cùng cảm kích, làm sao có thể dám chất vấn dụng ý của các vị. Võ công của Chu huynh đệ cao hơn chúng ta mấy lần, nếu quả thực giao đấu thì năm huynh đệ chúng ta căn bản không phải là đối thủ của huynh ấy. Nhìn khinh công của Nhị cô nương thì có thể nói cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ”- Dương Dịch dở khóc dở cười giải thích.
“Coi như các ngươi còn có mấy phần nhãn lực.”- Lão Ngoan Đồng dương dương đắc ý nói.
“Được rồi! Nếu các vị đã nói như vậy, tôi sẽ coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy, như vậy mới có thể giải quyết được độc tính”- nàng lên tiếng.
Vừa rồi đến y quán xem đại phu chẳng qua là để uấn miệng vết thương lại chứ cũng không làm gì mấy, Niệm từ cũng không muốn nói nhiều, nếu muốn giải độc thì nàng muốn để cho bọn họ phải nợ nàng một món ân tình lớn.
“Độc của huynh, sau khi uống thuốc của tôi đã bị áp chế, tạm thời không sao. Tôi sẽ xử lý những vết thương bên ngoài của huynh trước. Trong các vị, ai bị thương nhẹ nhất thì đi tới tiệm thuốc một chuyến, theo đơn của tôi mua thuốc về, bảo đảm thương thế của các người sẽ chóng khỏi thôi.”
Từ những kiến thức xem được trên tivi về việc khâu vết thương, nàng tự nhận mình có thể hoàn thành loại giải phẩu đơn giản này. Bẻ cong đầu kim vừa mua được, nhổ một sợi tóc của người bị thương, đem cả hai ngâm trong rượu mạnh, sau đó mở vết thương ra, dùng rượu rửa sạch, rồi lại cẩn thận ép vết thương, dùng kim khâu chặt hai mép lại, máu tươi hơi rỉ ra ngoài. Nhìn máu tươi chảy ở trên tay, nàng cắn răng, cố gắng ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống, vận dụng kĩ năng may vá thủ công trước đây, cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của năm người họ. Sau đó, nàng quăng kim may trên tay xuống, chạy ra khỏi cửa, nàng bắt đầu nôn ói đến không còn gì trong bụng nữa mới bám lấy tay của Lão Ngoan Đồng mà đứng lên. Thấy biểu hiện của nàng, mấy người họ sợ hãi không biết phải làm sao.
“Mọi người không cần sợ. Tôi đang mang thai nên hơi nhạy cảm với máu một chút. Thật may là đã khâu xong, việc băng bó và thay thuốc các người phải tự lo rồi, tôi không thể giúp được. Các vị dọn dẹp cho sạch sẽ đi, chúng ta đổi phòng khác thôi. Để cho mọi người chê cười rồi!”- Trong lòng đã hoàn toàn thoải mái, Niệm Từ giải thích.
Nói là làm liền, mấy người dọn dẹp gọn gang xong, cho tiểu nhị chút bạc vụn đổi một gian phòng khác. Niệm Từ uống một ngụm trà, nén cảm giác khó chịu trong bụng xuống, nhìn mấy người bọn họ thuần thục đắp thuốc, băng bó vết thương.
“Nhị cô nương, cách cô dùng kim và tóc để vá vết thương thật hết sức kỳ lạ, tại hạ tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy việc như vậy”- băng bó xong, Dương Dịch cất tiếng.
“Làm như thế giúp cho vết thương nhanh chóng khép lại, vết sẹo cũng không quá lớn. Mấy ngày nữa chờ vết thương tốt hơn, tóc cũng có thể dễ dàng tháo ra. Cách làm này là do sư phụ dạy cho tôi. Không phải tôi đã nói rồi sao, sư phụ tôi không thích mua danh chuộc tiếng, nên không có mấy người biết được”- Lão Ngoan Đồng cũng chỉ là không thể không bội phục tài học rộng lớn của Hoàng Dược Sư chứ không ai biết đây thật ra là y học hiện đại.
“Về phần độc của huynh, tôi sẽ đưa huynh một viên thuốc. Ngày mai chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây đi đến một thành trấn lớn. Mặc dù tôi không biết huynh trúng độc gì, nhưng sư phụ đã dạy tôi cách lấy độc trị độc. Hạc đỉnh hồng là độc dược độc nhất nhưng độc tính của nó có thể hóa giải hết những thứ độc dược khác. Tôi đã học rất kĩ cách giải độc Hạc Đỉnh Hồng, lại kết hợp với linh dược của sư phụ, có thể giải được bảy tám phần độc tính, sau đó huynh tự vận nội lực là có thể đem độc tố còn lại bức ra ngoài”- Niệm Từ nói.
“Hạc đỉnh hồng thật có thể hóa giải tất cả độc khác sao?”- Lần đầu tiên hắn nghe được loại lý luận này.
“Dĩ nhiên không phải, nếu chỉ có một loại độc thì nó rất hữu hiệu, nhưng nếu có nhiều loại độc dược kết hợp thì nó sẽ gia tăng độc tính, khó chữa hơn rất nhiều, thuốc của tôi cũng chỉ có thể hóa giải đau đớn của huynh. Tôi nhắc lại, nếu độc chỉ có một, thì có thể giải còn không thì tôi cũng không có cách”- Niệm Từ kiên nhẫn giải thích.
Thời gian chính là sinh mạng. Ngày hôm sau, bảy người dậy thật sớm, mua thêm một cỗ xe ngựa, hỏa tốc chạy tới thành trấn lớn hơn. Niệm Từ cùng Dương Dịch chia ra ngồi hai cỗ xe ngựa, còn những người khác điều khiển xe. Hạc Đỉnh Hồng được coi như là độc dược cao nhất, nên những tiệm thuốc bình thường sẽ không có bán. Vì không có thời gian, xe ngựa không ngừng nghỉ phóng đi, phải ăn gió nằm sương không được nhàn hạ ngày nào, nhanh chóng đi tới, dù Niệm Từ từ lúc xử lý vết thương tới bây giờ vẫn đang tiếp tục bị nôn nghén. Tới phủ Từ Châu ở rất gần Tế Nam thì bọn họ ra giá cao rốt cục cũng mua được Hạc Đỉnh Hồng. Nói đúng hơn là Niệm Từ trả 300 lượng bạc mua loại độc này. Năm người kia tài sản không còn một vảy, hiện tại đều dựa vào huynh muội Niệm Từ mà ăn cơm.
“Dương huynh, mặc dù chúng ta đã mua được thuốc dẫn, tôi vẫn không muốn lập tức trị liệu cho huynh. Huynh xem, thân thể tôi càng ngày càng nặng, mà chuyện chữa trị cho ngươi không phải là chuyện của hai ba ngày ngắn ngủi mà xong được. Nơi này cách chỗ chúng tôi định đến không xa, không bằng huynh cố gắng chịu đựng mấy ngày, cùng huynh muội chúng tôi về nhà, tôi sẽ từ từ điều trị cho huynh có được không?”- Niệm Từ thương lượng nói.
“Năm huynh đệ chúng tôi đa tạ ơn cứu mạng của Nhị cô nương. Đã như vậy, thì cứ theo quyết định của Nhị cô nương đi!”- Dương Dịch nho nhã khom người thi lễ.
Nỗi nhớ nhà tựa như tăng thêm, mấy người tiếp tục cuộc hành trình, mấy ngày sau đó một nhóm bảy người rốt cục cũng tới được phủ Tế Nam, Niệm Từ cuối cùng cũng trở lại nơi cố hương ngàn năm xa cách.
Lời của tác giả:
có khá nhiều độc giả mong đợi Hoàng Dược Sư xuất hiện, nhưng thật xin lỗi, hắn không đủ quang minh lỗi lạc đùn đẩy trách nhiệm, bản thân ta muốn đem hắn đi giấu một thời gian. Những chương gần đây sẽ không xuất hiện.
Về phần hài tử, chắc chắn sẽ không đặt tên là Dương Quá rồi. Nếu các độc giả kiên trì, nhân vật Dương Quá sẽ xuất hiện, nhưng mà sẽ không phải đứa bé trong bụng Niệm Từ lúc này.