Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Edit: Vân nhi

Trở lại từ sơn động, nàng chạy thẳng tới thư phòng của Hoàng lão tà. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đang ở nơi đó nghiên cứu chân kinh.

“Sư phụ, con đã thay ngài trút giận rồi” - Mục Niệm Từ giương giương tự đắc nói.

“Như thế nào?”

“Con và Lão Ngoan Đồng kết bái làm huynh muội kết nghĩa, giờ thì vai vế hắn thấp hơn ngài rồi. Về sau hắn có trêu chọc thì ngài liền trực tiếp nói Đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tức chết hắn. Đúng rồi, theo thứ tự thì tính ra Toàn Chân thất tử là đồ tôn của người, thế có sướng không cơ chứ?”

“Ngươi đúng là quỷ tinh linh! Có chút tài mọn đã giở ngay ra rồi!”- Lão Hoàng bị nàng nói chuyện chọc cười, quyết định thổi khúc Hải Triều Sinh Khúc cho đồ đệ nghe, coi như là ăn mừng.

Niệm Từ vừa cười vừa nói bước đến bên bàn đọc sách, nhìn xem bản da người kia cùng một chồng giấy đầy chữ đang đặt ở đó. Nàng tiện tay cầm lên nhìn mới thấy mình một chữ cũng không hiểu, mấy chữ đó không hề giống với chữ phồn thể hay chữ triện. Nhớ lại trong truyện có nhắc tới Phạn ngữ, nên nhẹ nhàng bỏ xuống.

“Con không nhận ra được chữ nào cả”

“Đây là tiếng Phạn, không phải là tiếng Hán.”

“Mắt con nhìn thì cũng giống nhau cả thôi, con có biết chữ đâu”- Nàng không biết hiện tại nơi này đang dùng loại chữ viết nào, mà nàng cũng không nhận ra được mấy chữ, nên cứ nhanh chóng thừa nhận là mình mù chữ.

“Không cần tự ti, sư phụ dạy ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa”- Lão Hoàng thương tiếc nói.


“Sư phụ, ngài hiểu phạn văn sao? Hay có cần phải mời người đến đây dịch lại?”

“Không cần, sư phụ hiểu được. Năm đó sư mẫu của ngươi qua đời, ta vạn phần bi thương. Nhất Đăng đại sư tự mình lên đảo phúng viếng, ở lại chỗ này hơn nửa năm, đã dạy cho ta phạn văn để cải thiện tâm tình của ta”

“Con ngày càng tin tưởng sư phụ là người ngoại trừ sinh đẻ ra cái gì cũng biết nha!” -Nàng sùng bái nói.

Thầy trò hai người ha ha cười vui vẻ. Niệm Từ chú ý tới xem da người, tò mò hỏi:

“Còn tấm da người này ngài muốn xử lý như thế nào?”

“Kinh văn ta đã sao chép xong, hiện tại có thể tiêu hủy để tế vong linh A Hành rồi!”

“Như vậy không tốt lắm đâu!”

“Vì sao không tốt?”

“Người nghĩ nha, đây là da trên người của Trần Sư Huynh tự cắt xuống, mà đem đốt cho sư nương~~~~~!”

“Ừ, đúng là không ổn. Vậy ngươi cầm lấy đem đi chôn đi! Nhớ sau này nói cho Siêu Phong biết, để nàng ta cũng có chỗ để tế vong linh phu quân mình!!!”

“Đệ tử biết rồi”- Niệm Từ đem da người thuận lợi lấy đi, trở lại phòng mình, đặt lên bàn, chắp tay trước ngực, ở trong lòng thầm khấn cầu: “Trần sư huynh đại nhân đại lượng, vì phát triển tự nhiên của truyện nên không thể nào để cho người nhập thổ quy an. Về sau thanh minh hằng năm sẽ đốt vàng mã tưởng nhớ người, xin đừng trách móc ta”.


Bắt đầu từ ngày thứ hai, Niệm Từ liền mượn việc đưa cơm, cùng với Lão Ngoan Đồng chơi đùa. Chẳng những mang đến rượu ngon, nàng còn mang đến một ít đồ chơi của Lão Hoàng, khiến cho hắn ngạc nhiên không thôi, căn bản là không thể tin được muội muội của mình tại sao lại có thể dùng nửa ngày chơi đùa cùng mình mà không có một lời khó chịu. Cùng lúc đó, Niệm Từ phát hiện ra Chu Bá Thông thật đúng như trong sách miêu tả, chỉ có lúc đại tiểu tiện mới rời khỏi sơn động, bình thường căn bản hắn không có đi ra ngoài. Mà chân kinh được giấu chỗ nào cũng không biết được.

“Ai! Đại ca, muội đột nhiên nhớ tới, trong tay huynh không phải là có Cửu Âm Chân Kinh sao. Mặc dù tiểu muội không biết chữ, nhưng muội rất hiếu kỳ, huynh có thể lấy ra cho muội mở mắt được không?” -Mấy ngày sau, trong lúc hai người cùng nhau chơi con quay thì Niệm Từ đột nhiên nói.

“Không được! Ta đã bị lão bà của Hoàng Lão Tà lừa một lần rồi, không thể để cho muội xem!” hắn kiên định trả lời.

“Muội lại không biết chữ, huynh lấy cho muội xem một cái thì có làm sao? Bảo bối giang hồ đồn đãi, huynh lấy cho muội muội mở mắt thì có sao đâu?” Nàng tiếp tục nói.

“Không được, không được, không được ~~~~~~” Hắn lập đi lập lại không dứt.

“Không được thì thôi, có cầu xin ta xem ta cũng không thèm nhìn nữa! Còn nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, bây giờ đã muốn quên mất hết rồi! Thật phí công muội muội như ta vừa trộm rượu vừa trộm đồ chơi tới cho huynh, còn đại ca thì sao, quỷ hẹp hòi”- nàng vừa lầm bầm vừa nhanh chóng dọn lại hộp cơm chuẩn bị bỏ đi.

Chu Bá Thông nhìn thấy muội muội tức giận, có chút lo lắng nàng sau này sẽ không thèm để ý tới mình, cộng thêm bị chửi là quỷ hẹp hòi khiến cho hắn ấm ức, nói:

“Ngươi thật sự không biết chữ? Có gạt ta không đấy?”

“Tránh ra, muội không nói chuyện với quỷ hẹp hòi. Muội phải đi, đừng nghĩ tạm biệt muội”- Nàng tiếp tục tức giận.

“Muội muội, ca ca sai lầm rồi, ngươi đừng tức giận. Ta lấy cho muội xem mà”- Hắn hoảng hốt nói.


“Thật sao? Huynh cho muội xem sao?”

“Ta không có hẹp hòi, ta cho muội xem. Có điều muội phải nhắm mắt lại trước, chờ ta nói muội mới được mở mắt ra xem!”

“Được”- vừa nói nàng vừa nhắm mắt lại. Nhưng khi cảm giác thấy Lão Ngoan Đồng đã xoay người đi, nàng hé mắt ra nhìn thì thấy hắn đang đưa tay về phía cái gối, nàng liền biết ngay, lại nhắm mắt lại. Đến khi hắn lên tiếng, nàng mở mắt ra, thấy Chu Bá Thông cầm trong tay một quyển sách cũ nát, trên đó viết Cửu Âm Chân Kinh.

“Đây chính là món bảo vật mà võ lâm đồn đại, võ công trong đó thực rất lợi hại, thắng được sư phụ của muội sao?”

“Đó là đương nhiên, võ công của Hoàng lão tà không thể nào so sánh với sách này được” hắn dõng dạc nói.

“Đại ca có thể bảo vệ quyển sách này, thật là lợi hại nha! Muội xem trọng huynh rồi, huynh mau cất lại đi”- Nàng vừa nói vừa nhắm mắt lại. Mở hé hé mắt, thấy Lão Ngoan Đồng đặt sách lại chỗ cũ, nàng mỉm cười.

Sau mấy ngày liên tục ăn bánh bao dưa muối, Chu Bá Thông nhịn không được lên tiếng kháng nghị:

“Cứ ăn uống như vậy thì miệng ta cũng sắp hỏng rồi! Hoàng lão tà có phải không có tiền sắp phải vào Cái Bang rồi không?”

“Thật xin lỗi nha, đại ca. Mấy ngày nay có mấy nô bộc đi ra ngoài mua đồ nhưng chưa trở lại, không có người phụ trách nấu ăn, nên phải mang cho huynh mấy thứ này. Muội muội mặc dù không biết làm cơm, nhưng nhất định sẽ học thật tốt, ngày mai sẽ chuẩn bị cơm cho huynh có được không?”

” Được rồi! Ta cũng muốn nếm thử một chút tay nghề của muội muội! Ta không có kén chọn, chỉ cần có thịt là được rồi!”

Giữa bữa trưa hôm sau, Niệm Từ đến phòng bếp tự mình làm cho Chu Bá Thông một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên _ Cá chần nước sôi, trong đó nàng cho thêm nhiều quả ớt đồng thời lại nêm thêm một thứ gia vị… Ba đậu. Hơn nữa, nàng năn nỉ sư phụ buổi trưa nhất định phải ở Tích Thúy Đình chuẩn bị giấy mực.

Khi thức ăn được bưng ra, Lão Ngoan Đồng bị mùi thơm nồng đậm hấp dẫn. Mấy ngày liên tục chỉ có bánh bao khô cứng khiến cho hắn chán ngán muốn chết, bây giờ lại có mỹ thực trước mặt khiến cho hắn lao vào ăn như hổ đói. Theo phân tích của Mục Niệm Từ, người bình thường dạ dày sau một lúc ăn thật nhiều thực phẩm cay nóng như vậy sẽ xuất hiện phản ứng khó chịu. Hơn nữa, trong thức ăn của Chu Bá Thông nàng còn cho thêm ba đậu vào, đảm bảo hắn sẽ nhanh chóng cần đến nhà xí thôi!!!

Sau bữa ăn, Đang lúc hai người đang xúm lại chơi trò chơi cùng với mấy cục đá, đột nhiên sắc mặt Chu Bá Thông trắng bệch, hai tay ôm bụng, bối rối cầm lấy giấy chạy ngay ra ngoài.


“Muội muội cứ chơi trước đi, ta đi một chút sẽ quay lại ngay!”

Niệm Từ ngồi yên tại chỗ cũ không hề chuyển động. Một lát sau hắn ôm bụng trở lại, một lúc lại không nói gì ôm bụng chạy đi. Lúc này nàng mới nhanh chóng đứng lên đi về phía giường, cầm lấy gối đầu của hắn mở ra, lấy kinh thư, sau đó đem gối đầu đặt lại vị trí cũ, đem kinh thư bỏ vào trong hộp đựng thức ăn. Mới vừa làm xong tất cả, người nô bộc câm đã đỡ Lão Ngoan Đồng đi vào, người nô bộc câm này là muốn đến lấy hộp đựng thức ăn.

“Đại ca, ngươi bị sao vậy? Đừng có dọa muội nha!!!”

“Ta không sao, có thể thời gian dài không được ăn thức ăn ngon, bao tử không chịu nổi thôi!”- Lão Ngoan Đồng hữu khí vô lực nói.

“Để cho ách bộc ở đây chiếu cố ngươi, muội đi cầu xin sư phụ mang cho ngươi ít thuốc” - nàng vừa nói vừa ra dấu hiệu của người câm điếc nói chuyện với ách bộc. Sau đó, nàng xách theo hộp thức ăn rời đi.

Nàng nhanh chóng đi tới Tích Thúy Đình đem chân kinh giao cho sư phụ sao chép, còn mình thì mang theo hộp thức ăn đi tới phòng bếp. Sau khi dặn dò ách bộc nấu thuốc, nàng vội vã trở lại đình, thấy Hoàng Dược Sư một tay viết một tay giở sách, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn kinh thư, thong dong tiêu sái viết cuồng thảo, chẳng hề lo lắng về vấn đề lỗi chính tả. Ước chừng khoảng hơn một canh giờ, với cùng tốc độ sao chép như vậy thì xong việc, ách bộc cũng đã vừa đúng lúc mang thuốc đến. Thận trọng đặt kinh thư vào bên trong hộp đựng thức ăn, Niệm Từ lại quay trở về sơn động. Lúc này, Lão Ngoan Đồng sắc mặt đã biến vàng, được người làm đỡ ra ngồi ở trên băng đá.

“Đại ca, nhân lúc thuốc còn nóng mau uống đi rồi về giường nghỉ ngơi”

“Không cần, ta còn phải đi nhà xí, nằm xuống đứng lên quá phiền toái” -Hắn vừa uống thuốc vừa nói.

“Thật xin lỗi ~~!” Một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng nàng.

Thừa dịp trong động lúc này không có ai, Niệm Từ lại đem kinh thư không dấu vết trả về chỗ cũ. Mặc dù cách làm có hơi thất đức, thật sự có lỗi với Chu Bá Thông, nhưng Niệm Từ cũng không có hối hận, chỉ nghĩ trong tương lai sẽ cố gắng bồi bổ lại cho hắn. Bởi vì áy náy trong lòng, nàng chăm sóc Chu Bá Thông đến rất khuya, đem thuốc cho hắn uống xong, bảo đảm có người chăm sóc cho hắn rồi mới rời đi. Cả đêm không được nghỉ ngơi, sáng sớm nàng đã chạy tới chỗ của hắn, xem thấy hắn đã hồi phục có thể chạy nhảy chơi đùa thì nàng mới bắt đầu yên lòng.

Chú thích:

Ách Bộc: Nô bộc câm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận