Tác giả: Lũy Niên
Sáng hôm sau, Trần Trọng Minh đem theo vài tên trai tráng không biết nhà ai xông đến nhà của hai người.
Vừa vào cửa, gọi cũng không thèm gọi đã nhấc chân đạp thẳng vào cửa nhà.
Trần Ninh Hoài cùng Dương An từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy đám người kia, ánh mắt Trần Ninh Hoài trở lên lạnh lùng.
Hắn theo bản năng kéo Dương An ra phía sau bảo vệ.
Trần Trọng Minh nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt.
Kia chính là kẻ mà xưa luôn bị hắn sai vặt rồi đánh đập?
Trần Ninh Hoài mặc một bộ quần áo xám tro do chính Dương An may cho hắn, từng đường kim mũi chỉ trên áo đều được y thuê rất tỉ mỉ.
Chiều cao của chính chủ cũng không thấp, vai rộng eo thon, chỉ là hơi gầy gò.
Làn da cũng đã không còn đen thui như xưa kia.
Hiện tại có chỉ dùng hai chữ "màu đồng" để miêu tả.
Dáng đứng thẳng tắp, không hiểu sao lại cho người ta cảm giác cao ngạo.
Ánh mắt Trần Ninh Hoài lướt qua từng người, ánh mắt hắn sắc lạnh khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức cảm thấy rợn hết gai ốc.
Đám người bị Trần Ninh Hoài nhìn không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Ánh mắt nhìn hắn có hơi dè chừng.
Trần Ninh Hoài không có thời gian đôi co với đám người này, hắn lạnh lùng mở miệng: "Có chuyện gì?"
Trần Trọng Minh cắn răng.
Ngày hôm qua nghe nương bản thân kể Trần Ninh Hoài, buổi sáng hôm sau lại nghe lời đồn hắn mua nhà từ thôn dân.
Hắn ta nóng máu liền lôi kéo mấy người khác đến đây làm loạn.
Mục đích hôm nay hắn ta đến đây chính là để đòi tiền của Trần Ninh Hoài, hắn ta muốn cướp sạch những thứ đáng ra nên thuộc về nhà hắn.
Tuy rằng hắn ta cảm nhận được, người đứng phía trước không giống như vị đại ca chỉ biết chui vào xó xỉnh ngày xưa nữa.
Nhưng bản thân đã không chống trả hơn mười lăm năm, hắn ta không tin Trần Ninh Hoài có thể một sớm một chiều mà thay đổi.
Nếu như là Trần Ninh Hoài ngày trước thì chắc chắn là như những gì hắn ta nghĩ, thế nhưng Trần Ninh Hoài đứng đây đã không còn là Trần Ninh Hoài của ngày trước nữa rồi.
Hắn ta cười lạnh, ánh mắt vẩn đục hiện lên sự chán ghét, khinh bỉ: "Đến để lấy tiền của ca đấy, đại ca! Biết điều từ lôi hết vàng bạc ra đây, còn cả giấy tờ đất mà đại ca mua ngày hôm qua nữa!" Hắn ta cũng chẳng thèm che giấu sự tham lam của mình, chỉ với số tiền đấy đó thôi cũng đủ để hắn ta sống sung sướng cả đời, còn có thể cưới thêm vài thê thiếp cùng sung sướng nữa.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
Trần Ninh Hoài cười lạnh: "Nhận vơ vui không? Ai là đại ca của ngươi?"
Trần Trọng Minh vỗ vỗ cây gậy trong tay: "Đại ca, dù gì chúng ta cũng là do nương sinh ra, máu mủ ruột già không tách rời được.
Thôi đệ tính thế này, nếu huynh ngoan ngoan đệ sẽ để lại cho đại ca hai lượng bạc để đại ca lo cho phu lang nhỏ của mình.
Nhiêu đó chắc đủ cho đại ca sống mấy tháng rồi nhở? Còn lại thì giao hết ra đây, đệ chẳng muốn nói nhiều đ.."
Lời hắn ta còn chưa dứt con dao nhỏ không biết từ đâu bay lướt qua mặt hắn ta, mang theo một ít da và máu.
Trần Trọng Minh cảm nhận được hơn đau truyền lên não bộ, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt mình.
Hắn ta nhìn thấy vết máu trên tay lập tức hét ấm lên.
Trần Ninh Hoài vẫn nắm tay Dương An từ phía sau, nhàn nhã đứng đó nhìn hắn ta: "Sao đau không? Mà thôi, ngươi mơ cũng đẹp.
Hay là ta tiễn ngươi một đường xuống hoàng tuyền mơ tiếp nhé? Một mạng mà khiến cho Vũ thị phát điên thì cũng đáng đấy."
Những người đứng phía sau nhìn y như nhìn thấy một kẻ điên.
Bọn họ chỉ toàn những người không lo làm ắn, suốt ngày tụ tập ăn chơi.
Tuy có đánh nhau nhưng chưa bao giờ dùng đến chuyện lấy mạng người.
Ngay lúc con dao bay về phía Trần Trọng Minh, có người gan yếu lập tức sợ hãi lùi thật xa.
Trần Trọng Minh trừng Trần Ninh Hoài đến nỗi hai con mắt cũng sắp rơi hẳn ra, hắn ta ôm vết thương trên mặt.
Tuy hắn ta sợ hãi, nhưng hắn ta không chấp nhận để chịu nhục nhã như vậy được.
Hắn ta cầm gậy nhấc chân chạy đến phía của Trần Ninh Hoài.
Trần Ninh Hoài ung dung đợi hắn ta đến gần mới nhấc chân đạp một phát vào bụng hắn ta.
Trần Trọng Minh ăn chọn cú đạp của Trần Ninh Hoài, bay thẳng xuống đất.
Đau đớn ôm bụng lăn lộn, gào to về phía Trần Ninh Hoài: "Thằng chó chết, ngươi dám đạp ông..."
Lời chưa kịp nói xong, Trần Ninh Hoài lại bồi thêm cho hắn ta một con dao cắm gần như sát vào chân Trần Trọng Minh.
Gần như chỉ cần chếch một tí, nơi con dao cắm không phải mặt đất mà là chân Trần Trọng Minh.
"Tại sao không dám? Nếu Trần Ninh Hoài ta muốn, mạng chó của ngươi ta cũng có thể lấy? Muốn thử không?"
Trần Trọng Minh mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Những người khác nhìn con dao cắm ở chân Trần Trọng Minh, sau lưng ướt đẫm nhấc chân sợ hãi chạy thẳng ra ngoài.
Vừa chạy vừa hét:
"Trần Ninh Hoài điên rồi!"
"Trần Ninh Hoài muốn giết người..."
Trần Trọng Minh nhìn thấy đồng bọn của mình chạy hết, sợ hãi lùi về phía sau.
Hắn ta muốn mở miệng mắng chửi vào mặt Trần Ninh Hoài, những không tài nào phát ra được tiếng.
Cơ thể lùi được mấy cái, lập tức hoảng loạn bò dậy rồi chạy thẳng đi.
Trần Ninh Hoài híp mắt nhìn đám người chết nhát kia, lại nhìn cánh cổng bị bọn hắn phá hỏng.
Thu lại ánh mắt sát khí của mình lại, nhìn về phía Dương An.
Lúc chạm phải ánh mắt sùng bái của y, hắn hơi sửng sốt.
Dương An nhìn chằm chằm Dương, ngọt ngào khen ngợi hắn: "Ninh Hoài, thật lợi hại!"
Khóe miệng Trần Ninh Hoài bất giác cong lên, gật đầu với y nhẹ giọng ừm một tiếng.
Nhưng lỗ tai giấu xong những sợi tóc lại lặng lẽ đỏ lên.
....
Buổi chiều, Trần Ninh Hoài dắt Dương An.
Hai người cùng cầm thịt gà rừng và một ít bánh mà hồi sáng hắn dạy y làm sang Dương gia.
Dương phụ cùng Dương ca nhìn thấy hai người đều lo lắng nhìn từ trên xuống dưới.
Hắn đoán Dương gia cũng đã nghe thấy chuyện sáng nay nên mới lo lắng nhin hai người như vậy.
Trần Ninh Hoài trấn an hai người xong, lại hỏi thăm thương thế của Dương đại ca.
Vết thương của Dương đại ca đã không còn gì đáng ngại, cộng thêm hôm trước hán có lén đổ một chút nước linh tuyền vào nước dùng của Dương gia, nên vết thương của Dương đại ca phục hồi ngày càng nhanh.
Dương phụ ngày trước hay đau lưng, hiện tại cũng đã không còn đau nữa.
Làm Dương mẫu vui vẻ mấy ngày nay.
Dương phụ nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện con mua đất người trong thôn cũng đã biết hết.
Đừng để ý bọn họ nói cái gì, con chỉ cần bỏ ngoài tai là được." Ông lo lắng Trần Ninh Hoài không chịu được những lời đàm tiếu trong thôn, nhưng ông lại không thể làm gì nên chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở hắn.
Trần Ninh Hoài cũng hiểu ra sự lo lắng của ông nên nhẹ giọng đáp: "Vâng." Hắn không để ý với những lời đàm tiếu bên ngoài.
Dù sao thì miệng của người khác, mình muốn cấm cũng không được.
Nhưng cuộc sống là của hắn, hắn muốn sống sao không ai có thể quyết định được.
Trần Ninh Hoài đặt tách trà xuống bàn nói: "Nhạc phụ, đại ca.
Mấy ngày nữa con muốn khởi công xây nhà.
Con cũng không thể để cho An An ở căn nhà đó mãi.
Lát nữa, con sẽ sang nhà thôn trưởng nhờ ngài ấy tìm người dọn dẹp lại miếng đất kia.
Con hiện tại không có người nào quen biết để có thể nhờ vả, không biết nhạc phụ với đại ca có đồng ý giúp con giám sát công trình được không ạ? Một mình con thật sự không thể chu toàn được."
Dương phụ cùng Dương đại ca nghe xong hơi sửng sốt, bọn họ không nghĩ Trần Ninh Hoài sẽ mời hai người giám sát cũng không nghĩ hắn lại tin tưởng mình đến vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới cùng nhau ăn một bữa cơm và kể từ ngày Dương An gả cho Trần Ninh Hoài bọn họ chính thức nói chuyện với nhau cũng chưa đến con số ba.
Thời gian quá ít ỏi để có thể tin một người.
Dương phụ cưởi: "Nếu con tin tưởng cha cùng đại ca thì không cần khách khí.
Chúng ta giúp con."
Dương đại ca cùng gật đầu, y có thể nhìn ra Trần Ninh Hoài thật sự rất quan tâm đệ đệ y.
Tuy hắn không tỏ rõ, nhưng từ những hành động của Trần Ninh Hoài y đều có thể cảm nhận được.
....
Ngồi một lát nữa, Trần Ninh Hoài đi vào nói với Dương An mình sang nhà thôn trưởng, hắn tính hỏi y có muốn đi cùng không? Nhưng nhìn Dương An ở trong bếp phụ Dương mẫu nấu cơm, nên đày đổi ý.
Hắn ra rủ Dương đại ca cũng nhau đi cùng.
Hai người chậm rãi đi đến nhà trưởng thôn, dọc đường có không ít thôi dân nhìn thấy họ mà chỉ trỏ bàn tán rất nhiều.
Nhưng hai người vờ như không nghe thấy, thản nhiên trò chuyện với nhau.
Nhưng đa phần đều là Dương đại ca nói, y nói mấy câu Trần Ninh Hoài lại đáp lại.
Sau khi đến nhà thôn trưởng nhờ ông tìm người dọn dẹp mảnh đất ấy.
Lúc đầu tiền công Trần Ninh Hoài tính trả lời 100 văn, nhưng hai người thôn trưởng và Dương đại ca lại nói quá nhiều.
Trần Ninh Hoài nói, hắn cần nhanh chóng.
Có thể sẽ làm từ khi trời sáng sớm đến khi trời sẩm tối xuống hẳn, nên coi như đầy là phí bồi dưỡng.
Hai người không hiểu phí bồi dưỡng là gì? Sau lại nghe Trần Ninh Hoài giải thích, rồi quyết định như vậy.
Sau khi hai người rời khỏi nhà thôn trưởng.
Ông cũng lập tức nhà con trai mình đi thông báo cho thôn dân.
Hạn đăng ký cuối cùng vào trưa mai..