Trước khi hai người đến nơi mô giới, Hạ Dương cùng Ninh Hoài quyết định đưa Hạ Khôi đến y quán trước.
Những vết thương trên người Hạ Khôi có nặng, có nhẹ.
Để lâu có nguy cơ cao sẽ để lại di chứng cùng sẹo sau này.
Lúc này, hai người mới có cơ hội quan sát kỹ gương mặt của Hạ Khôi.
Trên khuôn mặt của Hạ Khôi hiện tại tuy rằng dính rất nhiều bụi đất, nhưng hai người có thể nhìn rõ được từng nét sắc sảo, đường gò má cao cùng đôi mắt hạnh nhân hoàn hảo.
Phía đuôi mắt có độ dài cùng độ cong cuốn hút, phía trong mắt lại to tròn.
Để nói nếu như Dương An mang vẻ đẹp của một thiếu niên năng động xinh đẹp yêu kiều thì vẻ đẹp của Hạ Khôi lại mang cho người ta cảm giác bí ẩn, hấp dẫn mọi ánh mắt của nhìn.
Khuôn mặt này nếu để mấy tên vô lại thấy còn chẳng phải kiểu bá vương ngạng thượng cung hay sao? Cũng không biết Hạ Khôi bảo vệ mình như thế nào ở nơi huyện thành loạn như cào cào này.
Sau khi nhờ đại phu kiểm tra tổng thể cùng xử lý vết thương trên cơ thể của Hạ Khôi xong.
Hai người mới rời khỏi y quán trước, một lát xong việc mới quay lại đón Hạ Khôi.
...
Lúc hai người đến tiệm mô giới, bên trong cũng không có nhiều người.
Nhìn thấy hai người họ, một người đàn ông mô giới ở trong tiệm đang ngồi trước bàn ở đại sảnh lập tức chạy lại.
"Hai vị khách quan, không biết hai người cần tìm gì?"
Ninh Hoài nhìn người đàn ông có thân hình mập mạp trước mắt, khi mà lão cười lên ánh mắt híp lại, trên môi là nụ cười tiêu chuẩn.
Hắn nhàn nhạt đáp lại: "Chúng ta muốn tìm một cửa tiệm có thể dùng để buôn bán, diện tích rộng.
Có tầng lầu, ở khu vực có nhiều người qua lại thì càng tốt."
Nụ cười trên gương mặt người mô giới không chút dao động, vươn tay sang phía tay trái nói: "Hai vị khách quan mời sang bên này, chúng ta cùng bàn bạc."
Trần Ninh Hoài gật đầu cùng Dương An đi theo gã đến bộ bàn ghế đặt sát cửa sổ.
Người mô giới nhìn hai người ngồi xuống mới sai người chuẩn bị trà, còn mình thì đi về phía quầy lấy một số bản vẽ từ bên trong tủ ra.
Gã ngồi trước mặt hai người, trà cũng được người làm mang lên.
Gã đặt hai chén trà trước mặt hai người, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: "Hai vị xin mời dùng."
Hai người gật đầu nhưng không động.
Gã đặt ba bản vẽ trước mặt hai người, sau đó mới bắt đầu giới thiệu sơ qua: "Hiện tại ở tiệm chúng tôi có ba cửa tiệm đạt được yêu cầu hai vị.
Cửa tiệm bên tay trái của hai vị nằm ở trên đường chính của huyện thành, lưu lượng người qua lại thì không cần phải nhắc đến.
Nhưng diện tích của cửa tiệm chỉ ba trăm mét vuông đất, nhưng ưu điểm của nó nằm ở độ chất lượng.
Cửa tiệm này mới được xây dựng vào khoảng giữa năm ngoái, được xây dương toàn bộ bằng những loại gỗ chắc chắn nhất.
Nếu như hai vị dùng để buôn bán thì ta có thể cam đoan chỉ cần không cố ý phá hủy thì hoàn toàn có thể sử dụng tiếp năm mươi năm mà không cần sửa chữa."
Dương An nhấc bản vẽ bên tay trái của mình lên.
Đây chính là bản vẽ sơ bộ toàn bộ kiến trúc, cửa tiệm này có tổng thể hai lầu.
Đằng sau lầu một còn có một khuôn viên nhỏ xinh độ khoảng ba gian nhà đằng sau, xung quanh ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ.
Có thể thấy cửa tiệm này rất rộng rãi thoáng mát, với điều kiện của cửa tiệm này rất thích hợp để kinh doanh ăn uống.
Nhưng bọn họ lại muốn tìm một căn để kinh doanh vải vóc, quá nhiều cửa sổ cùng đồng nghĩa với việc có nguy cơ vải dính bụi bẩn quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến ánh nhìn đầu tiên của khách hàng.
Trần Ninh Hoài rời mắt khỏi bản vẽ trên tay của Dương An, nhìn sang bản vẽ bên tay phải.
Người mô giới luôn chú ý đến hai người, nên khi nhìn thấy hắn chú ý đến bản vẽ kia lập tức nói: "Cửa tiệm này nằm ở khu vực phía Tây huyện thành, lưu lượng qua lại cũng không thấp.
Diện tích của rộng nhất trong ba căn, hơn nữa lại có ba tầng lầu.
Chỉ là vì đã xây dựng khá lâu, nên hiện tại hai người muốn sử dụng lâu dài thì cần phải sửa chữa rất nhiều thứ."
Trần Ninh Hoài cầm lấy bản vẽ đưa cho Dương An.
Cửa tiệm này là của Dương An, nên Ninh Hoài chỉ ở bên cạnh nghe y quyết định.
Hoàn toàn không xen vào bất cứ chuyện gì.
Y nhận lấy, sau một hồi xem xét kỹ càng mới nói: "Chúng ta có thể xem cửa tiệm này được không?"
Người mô giới lập tức gật đầu: "Tất nhiên, hai vị xin đợi một lát.
Vì cửa tiệm ấy cách khá xa nơi này, nếu đi bộ sẽ rất lâu.
Nên cảm phiền đợi một lát tôi giúp hai người chuẩn bị xe."
Dương An gật đầu: "Đa tạ."
Người mô giới lắc đầu, lập tức rời đi.
Độ khoảng chưa đến một khắc gã đã quay.
Ba người cùng lên xe ngựa đi đến phía tây huyện thành.
*1 khắc = 15 phút.
Vừa đúng một khắc, xe ngựa dừng trước cửa tiệm.
Trần Ninh Hoài đỡ Dương An xuống mới đưa mắt quan sát xung quanh.
Đúng như ông chủ nói lưu lượng người đi qua lại cũng không thấp, xung quanh cũng ngoài mấy tửu lầu ra thì cũng có y quán còn lại đều là những sạp hàng nhỏ lẽ.
Cửa tiệm này rộng khoảng sáu trăm mét vuông, cửa chính là tổng cộng bốn cửa.
Khung mái lệch, ba tầng lầu, nhưng rất ít cửa cổ.
Trần Ninh Hoài nhìn sơ qua mặt trước mỗi lầu đều có ba cửa sổ to, không có cửa sổ nhỏ hơn.
Về cơ bản mái lệch có khả năng chống nhiệt rất tốt, khiến cho không khí trong cửa tiệm vào những ngày hè không bị bí bách.
Nếu như ở hiện đai, người ta thường hay nóng rằng không cần lắp điều hòa cũng cảm thấy thoải mái.
Trần Ninh Hoài không ngờ ở nơi đây cũng sẽ có người làm loại mái đòi hỏi kỹ thuật cao như thế này.
Hơn nữa, loại mái thế này đảm bảo độ bền bỉ rất cao.
Như vậy dù về sau mùa nào cũng không hề lo lắng đến những thứ phải chịu.
Người mô giới mở cửa tiệm ra, ba người cũng đi vào bên trong.
Bên trong cửa tiệm vô cùng sạch sẽ, Trần Ninh Hoài đoán chắc là người chủ mới dọn dẹp giao bán.
Đúng như lời người mô giới nói, cửa tiệm này được xây dựng khá lâu rồi nên có một số chỗ bắt đầu xuất hiện hỏng hóc nhỏ.
Nhưng điều này không đáng ngại, nếu như sữa chữa kỹ càng có thể sử dụng tiếp được rất nhiều năm.
Sau khi đưa hai người đi tham quan xong xuôi, người mô giới quay lại hỏi: "Không biết ý hai vị thế nào? Thật ra thì cửa tiệm này là tâm huyết của lão bản ở đây, nhưng vì gia đình gặp chút chuyện cộng thêm cần tiền gấp nên mới chấp nhận bản đi cửa tiệm gắn bó nhiều năm như vậy.
Nếu không cũng không lỡ..."
Dương An nhìn hắn, y thấy Ninh Hoài gật đầu mới mỉm cười quay lại phía gã đáp: "Không biết giá của cửa tiệm này như thế nào?"
"Giá lúc đầu của cửa tiệm này là bốn nghìn ba trăm lượng, nhưng lão bản nói nếu người mua thiện chí vậy thì bớt xuống còn bốn nghìn lượng tròn." Gã nhanh chóng đáp lại.
Dương An gật đầu, bốn nghìn lượng đối với vị trí cùng như cấu trúc của cử tiệm này thì không đặt.
Ba tháng trước y cũng đi làm ăn nên đương nhiên cũng có thể nhìn được giá trị của cửa hàng này không chỉ bốn nghìn lượng.
Dương An một lần nữa ngước mắt lên nhìn Trần Ninh Hoài thầm hỏi ý kiến của hắn.
Tuy rằng, hắn đã nói mọi sự đều nghe theo y nhưng y vẫn muốn nghe hắn quyết.
Đó không chỉ đơn thuần là chưng cầu ý kiến mà còn chính là sự tin tưởng tuyệt đối của Dương An dành cho Trần Ninh Hoài.
Nhận được ánh mắt của y, Trần Ninh Hoài cũng hiểu.
Khóe miệng hắn hơi cong lên gật đầu như đáp lại.
Người mô giới đứng bên cạnh nhìn hành động nhỏ của hai người.
Gã cảm thấy tình cảm của hai người thật tốt, bất chợt nhớ đến vị phu lang của bản thân ở nhã.
Nụ cười trên khóe miệng bất giác tươi hơn rất nhiều.
Dương An nhận được cái gật đầu của hắn, ánh mắt cong cong nhìn về phía người mô giới, nói: "Được, chúng tôi mua cửa tiệm này.
Thủ tục có thể xong trong hôm nay chứ?"
Người mô giới vô cùng vui vẻ gật đầu: "Được, ta sẽ mời vị kia đến ngay.
Hai vị tạm thời chúng ta về tiệm của ta trước nhé?"
Dương An gật đầu, theo bản năng nắm lấy tay hắn kéo đi.
Trần Ninh Hoài cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay y truyền đến, ánh mắt nhìn xuống bàn tay của của hai người, khóe môi bất giác cong lên.
Vui vẻ đi theo sau Dương An lên xe ngựa về tiệm mô giới.
...........
Sau khi hai người về đến tiệm, ngồi đợi chưa đến một khắc thì lão bản của cửa tiệm cũng đến.
Hai bên bàn bạc lại một lần, sau đó cuối cùng ký tên đóng dấu.
Từ bây giờ trở đi cửa tiệm ờ thành tây thuộc về hai người.
Dương An cầm khế ước trên cất kỹ vào bên trong cười, rời khỏi tiệm mô giới đấy hai người thẳng bước đến tiệm mô giới người gần đó.
Hiện tại chưa thể sửa sang lại cửa tiệm ngay được, nhà bọn họ chỉ có Dương mẫu cùng Dương phụ trông coi.
Bọn họ không thể đi quá lâu, trong ngày hôm nay phải lên đường về nhà gấp.
Nếu không thật sự không thể yên tâm được.
....
Khi hai người bước vào tiệm mô giới người, rất nhanh đã được một người mô giới khác chào đón.
Người này gầy hơn nhiều so với người mô giới bên kia, nhưng trên gương mặt gã vẫn là nụ cười tiêu chuẩn.
Việc chọn người này là do Trần Ninh Hoài đảm nhận, Dương An thật sự không biết lựa chọn người như thế nào.
Hắn nhìn về phía gã, nhàn nhạt nói: "Trong tiệm có bao nhiêu người dưới 20 tuổi, những hộ gia đình, cùng những người biết võ, tính toán, biết chữ.
Không kể song nhi hay nam nhân, nữ nhân phiền gọi hết ra đây giúp ta."
Nghe vậy nụ cười của người mô giới càng thêm chân thật, niềm nở mời hai người khác bên này ngồi rồi sai người đi gọi những người đủ yêu cầu đến đây.
Hơn một khắc sau đó, những người đạt yêu cầu đều được xếp hàng đứng trước mặt hai người.
Trần Ninh Hoài lướt nhìn sơ sơ cũng chỉ có ba mươi người, hắn quay sang hỏi gã: "Trong tiệm không còn ai sao?" Thật sự ngoài việc đào tạo làm sinh ý, Trần Ninh Hoài còn một ý tưởng khác cần rất nhiều người.
Nếu như hắn mua toàn bộ số người này cũng không đủ.
Hơn nữa, hắn nhìn trong số người cho một số người hắn thật sự không có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người mô giới không biết hắn cần bao nhiều người, nhưng đây là toàn bộ số người đạt yêu cầu mà hắn đưa ra trong tiệm của gã: "Không còn, ở đây đã là toàn bộ rồi."
Nghe gã nói vậy, hắn cũng chỉ gật đầu.
Thôi vậy, tạm thời cứ mua số ít trước.
Sau này ổn rồi sẽ thêm sau.
Hắn nhìn những người trước mắt mình, không nhanh không chậm nói: "Cảm phiền những người nào biết tính toán biết chữ đứng sang bên tay trái.
Người nào biết võ hoặc từng đi xung lính thì đứng sang bên tay phải giúp ta.
Không kể song nhi, nam hay nữ."
Hắn vừa dứt lời, người mô giới bên cạnh nhanh chóng thúc giục bọn họ xếp hàng theo yêu cầu của Trần Ninh Hoài.
Đợi mọi người xếp xong, hai người mới đưa mắt quan sát kỹ càng.
Đối diện bên phía Dương An ngồi chỉ có ba người đứng, rất ít.
Trong đó có một song nhi và hai nam nhân.
Bên phía tay phải của Trần Linh Hoài cũng chỉ có năm người, con số này so với hắn tưởng thì đúng ít hơn nhiều.
Nhưng không lạ, bởi lẽ phải hiểu ở bất kỳ thời cổ đại nào những người biết chữ hay đi quân doanh về, nếu như không phải do hoàn cảnh bắt buộc họ sẽ không đến nơi này viết khế bán thân.
Những người đối diện đa phần đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hai người, chỉ duy có ba người.
Một vị ở bên phía Dương An, khuôn mặt hơi non chắc chỉ tầm mười tám hai mươi, tướng mạo cao ráo chỉ tội hơi gầy.
Nhưng hắn có thể nhìn ra được khí chất văn nhân trên người chàng trai này.
Hẳn là ngày bé có tâm học tập, vì chuyện gì đó mới phải bán mình như thế.
Hai người còn lại thì ở bên phía Trần Ninh Hoài, dáng đứng thẳng tắp đúng quy định của quân đội không thể che giấu.
Duy có một điều khuôn mặt cả hai đều có vết sẹo lớn, chắc hẳn là do chiến trường để lại.
Trên người bọn họ còn có lệ khí mà chiến trường đem lại, ánh mắt sâu chứa đầy sắc bén khiến cho người khác không dám nhìn nhiều.
Trần Ninh Hoài để cho Dương An thử ba người bên y trước.
Bài thử của Dương An không khó, y chỉ đưa một hàng loạt khác các con số thống kê yêu cầu bọn họ tính trung bình.
Còn lấy từ trong người ra một đoạn văn thư ngắn, ngày trước xin của Dương Tĩnh ra, yêu cầu bọn họ đọc.
Điều đáng ngạc nhiên mà cả ba đều có thể đưa ra đáp án rất nhanh, nhưng lúc đọc văn thư chỉ một mình chàng trai kia đọc trôi chảy, lưu loát.
Hai người còn lại đôi khi còn ngập ngừng, một số chữ không thể nhận diện được.
Đến lượt Trần Ninh Hoài, hắn hỏi ba người kia một số chuyện khi còn ở quân doanh.
Nét mặt nhàn hạ trò chuyện với bọn họ, người đi qua nhìn hắn còn tưởng đang tìm bằng hữu nói chuyện chứ chẳng phải đi mua người.
Khoảng một khắc sau, Trần Ninh Hoài nở nụ cười nhạt.
Bảo hai người kia nãy nhìn thẳng hắn cùng với một người nhìn qua hơi đen nhẻm xấu xí đi qua phía ba người bên phía Dương An đứng.
Xong mới đánh mắt về những người nãy giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Trần Ninh Hoài lại bảo mấy đứa nhóc xếp theo độ tuổi, rồi chọn thêm mười người tầm 11-15.
Hắn đánh mắt nhìn một gia đình của người trung niên đứng sát ngoài cửa, hai phu phu người này tuy rằng hơi gầy nhưng cơ thể có lực.
Hai đứa con cũng là nam, tuy hơi nhỏ những nếu bồi dưỡng tốt thì sau này vẫn có thể dùng.
Hắn gọi gia đình người nọ đứng ở phía bên Dương An mới dừng lại.
Xong hắn quay sáng nhìn Dương An, khóe môi khẽ cong lên: "Phu nhân, còn có muốn chọn thêm ai không?"
Dương An liếc mắt nhìn về phía những người kia, cuối cùng chỉ vào một song nhi cường tráng đứng cuối hàng.
Xong xuôi, hai người kết toán với người mô giới.
Hai mười mốt người, ba người biêt chữ là đắt nhất.
Tổng cộng tiêu tốn bốn trăm lượng bạc, hai người thanh toán luôn một lần.
Cầm hai mươi mốt bản khế ước bán thân trong tay, hai người mới nhờ người mô giới thuê giúp bọn họ bốn chiếc xe ngựa, chờ những người kia thu dọn đồ đạc xong thì trở đến tửu lầu hai người đang ở.
Người mô giới nhiệt tình đáp ứng sẽ thu xếp xong xuôi cho bọn họ, lập tức xong xuôi.
Hai người cùng nhau trở về ý quán đón Hạ Khôi rồi mới về tửu lầu thu dọn đồ đạc, dùng xong bữa cơm rồi mới thanh toán tiền phòng.
Mua thêm chút bánh bao cho mấy người kia, thu xếp xong xuôi thì lên đường.
Khi bọn họ nhận được bánh bao từ hai người, ai nấy cũng đều cảm động không thôi.
Ở nơi mô giới không phải không có ăn, thế nhưng đối với một người chủ để ý đến bọn họ thì dù cho chỉ là một cái bánh bao nhỏ không đáng nhắc đến cũng khiến bọn họ cảm thấy ấm áp..