Chưa đến một lát, xe bò lại liên tiếp có ba người lên, đều vừa khéo là các bác gái đi chung chuyến với cô.
Đã đến giờ rồi, bác Ngưu đang loay hoay với xe bò chuẩn bị trở về, từ xa vang lên một tiếng bảo Bác Ngưu chờ một chút.
Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn qua.
Lập tức nhìn thấy một người đàn ông trí thức đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi màu xanh, một cái quần rộng thùng thình, dưới chân mang giày giải phóng, khí chất phong độ đang chạy sang bên này.
Là Lâm Gia Đống.
Thẩm Y Y giật giật khóe miệng.
Cả đời này, nếu hỏi cô cảm giác dành cho Lâm Gia Đống, nói là yêu, vậy khẳng định là không có; nói là hận, dường như cũng không có.
Dù sao ở kiếp trước, hình tượng nhân vật của cô chính là một vai ác nữ, cuối cùng bị Lâm Gia Đống g.i.ế.c c.h.ế.t cũng là báo ứng sau khi cô làm chuyện cực xấu với Lâm Gia Đống và nhân vật nữ chính là Giang Uyển Nhu, về mặt đạo đức thì đây là đáng phải chịu.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy với bọn họ, bởi vì đối với cô, chuyện cô làm đều là tình tiết đã thiết lập sẵn trong tiểu thuyết, không phải tự cô muốn làm.
Về cô đối với nhân vật nam chính Lâm Gia Đống này, cô là một người trợ công trên con đường đi về phía thành công đời người của anh ta.
Còn về Lâm Gia Đống đối với cô thì anh ta chỉ là một NPC trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Nói một cách đơn giản hơn, bọn họ cùng lắm thì chỉ là quan hệ hợp tác theo nhu cầu, không cần phải liên đới quá nhiều yêu hận tình thù.
Về phần cuối cùng mấy đứa nhỏ và Lý Thâm báo thù cho cô, người thì ngồi tù, kẻ thì tử vong, là quả mà chính cô gieo xuống, do chính cô tự trả.
Đời này, cái thế giới này không còn là một quyển sách, đã không có thứ gọi là nhân vật nam chính, nhân vật nữ chính, nhân vật nữ đại phản diện, những người các cô đều chỉ là một thành viên trong chúng sinh.
Về sau, những yêu hận tình thù trước kia sẽ không phát sinh nữa, chỉ cần Lâm Gia Đống không chủ động đến trêu chọc cô, đời này, cô không có ý định có bất kỳ giao thiệp gì với anh ta.
Nghĩ vậy, Thẩm Y Y không có nhìn Lâm Gia Đống nữa, đạm nhiên quay đầu.
Lâm Gia Đống chỉ liếc mắt là thấy Thẩm Y Y rồi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Gần đây chuyện Thẩm Y Y đưa cháo đậu xanh cho Lý Thâm mỗi ngày, làm quần áo cho anh đã sớm lan truyền trong thôn, mới đầu anh ta không tin, về sau có hai ngày anh ta và Lý Thâm được phân đến cùng một nơi làm việc.
Tận mắt thấy cô cầm hộp cơm, dẫn theo ba đứa bé của cô đi tìm Lý Thâm, bưng cháo, lau mồ hôi cho Lý Thâm.
Nét nhu tình trên mặt không phải giả vờ.
Lúc cô chưa gả cho Lý Thâm, vẫn còn thích anh ta thì khi đối mặt với anh ta cô cũng chưa từng có vẻ mặt đó.
Thẩm Y Y không thích anh ta, hoặc là nói, cô yêu Lý Thâm rồi, còn yêu sâu hơn cả lúc yêu anh ta!
Vào lúc lần đầu tiên ý thức được chuyện này, Lâm Gia Đống đã thở dài một hơi.
Thẩm Y Y luôn quấy rầy anh ta, quả thực khiến anh ta có hơi phiền lòng.
Nếu cô đã kết hôn sinh con rồi, nhưng chung quy vẫn nhớ mãi không quên mình, bị truyền đi một ít lời đồn đãi nhảm nhí thì rất bất lợi với thân phận vốn dĩ đã nhạy cảm của anh ta.
Hơn nữa tình cảm của anh ta và Uyển Nhu ngày càng ổn định, anh ta không muốn bị Thẩm Y Y phá hủy.
Nhưng mà, vừa rồi anh ta tận mắt thấy giây phút cô đạm nhiên dời mắt, anh ta không biết thế nào, bỗng nhiên có cảm giác phức tạp gì đó.
Anh ta được cô theo đuổi, tung hô đã quen, chưa từng bị cô đối đãi lạnh lùng như vậy bao giờ.
Thậm chí anh ta có xúc động xuống xe rời đi, dùng hành động này nói cho cô biết, tuy rằng cô không thích anh ta nữa, nhưng xưa giờ anh ta cũng chưa từng thích cô, thậm chí rất phản cảm cô!
Chẳng qua, nghĩ tới quãng đường xa thế, Lâm Gia Đống vẫn lạnh mặt lên xe.
Xe bò không lớn, không có nóc, hai bên có chỗ ngồi, chính giữa có một lối đi nhỏ, nếu ngồi chen nhau thì một bên có thể ngồi bốn năm người, bình thường lúc nhiều người cũng sẽ có người ngồi dưới lối đi nhỏ.
Song, hôm nay không nhiều người lắm, mấy bác gái trực tiếp đặt đồ đã mua ở trên chỗ ngồi, thấy anh ta đi lên cũng không có ý định lấy đồ đi.
Quan sát một vòng, chỉ có một chỗ trống, chính là vị trí sâu nhất bên trái, cũng chính là đối diện Thẩm Y Y.
Lâm Gia Đống do dự giây lát, cuối cùng vẫn ngồi.
Trước kia là cô đuổi anh ta chạy, việc gì mà anh phải chột dạ.
Thẩm Y Y không nhìn anh ta, vô cùng buồn chán nhìn phong cảnh ven đường.
Bên cạnh cô có một bác gái hít hà, bỗng nhiên nói: "Thơm quá, mùi thịt kho tàu, còn có..."
Bà ta lại hít hà: "Còn có bánh bao thịt!"
Bà ta vừa mới nói xong, ánh mắt kỳ lạ của mọi người lại nhìn vào trên người Thẩm Y Y.
Ai cũng có thể ngửi thấy, mùi thơm này là từ trong cái sọt của Thẩm Y Y tỏa ra.
Thẩm Y Y nhìn ánh mắt kỳ lạ của họ, tuy có hâm mộ nhưng lại không chứa đựng ác ý và ghen ghét, cô bèn nở nụ cười, nói: "Bác gái Hà, mũi của bác nhạy quá, mùi thơm này mà cũng có thể ngửi ra cái gì.”
Bác gái Hà này chính là bà nội của Hà Vệ Đông, mẹ chồng của Vương Yến.
Bác gái Hà lập tức kiêu ngạo: "Còn phải nói! Con gái của tôi đã dẫn tôi đi nếm thử món thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh rồi, thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh có mùi vị gì tôi đây rất rõ!”
Con gái của bác gái Hà tên Hà Tĩnh, gả vào trong thị trấn, chồng cùng với cha mẹ chồng đều là công nhân, gia cảnh giàu có, luôn luôn là vốn liếng để bác gái Hà khoác lác.
Người thôn Thanh Thủy cũng biết, không phải bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì nhà họ có một nàng dâu nhiều chuyện.
Bác gái ở cạnh bác gái Hà, là chị em dâu bác hai Hà của bác gái Hà, hôm nay hai người cùng vào thị trấn.
Bác hai Hà chán ghét mà nói: "Được rồi được rồi, chỉ ăn một bữa đã đáng để chị ngày ngày khoe khoang, vợ Lý Thâm người ta ăn mỗi ngày mà cũng không thấy người ta đắc chí."
"Ôi, thím ăn nói kiểu gì thế?" Bác gái Hà trừng mắt.
Thẩm Y Y vội vàng hoà giải: "Thím hai Hà, đúng là thím đừng nói, thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh đúng là thơm!"
"Cháu vốn nghĩ là, cháu đi ra ngoài một chuyến trong nhà không có người nấu cơm, chờ cháu về đến nhà, chồng con trong nhà chắc chắn sẽ đói bụng nên muốn mua mấy cái bánh bao về, không ngờ vừa đến tiệm cơm quốc doanh, ngửi thấy mùi thơm đó thì cầm lòng không đậu có bỏ cả gia tài cũng phải mua một phần, mang về nhà chưa chắn đủ chia nữa.
Nếu đúng như thím Hà nói là mỗi ngày đều có thế ăn được thì tốt rồi."
Nói xong, còn chép miệng hai cái, giống như tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày đều ăn thịt kho tàu.
Mấy ngày nay mặc dù cô không có thay đổi đặc biệt gì, nhưng khi cô tiếp xúc với thôn dân không hề cao ngạo giống trước kia, thôn dân đã dần dần quen, tuy rằng vẫn còn thành kiến với cô nhưng bây giờ đã không có thành kiến lớn như trước nữa.
Hai chị em dâu là bác gái Hà và bác hai Hà cười rất hiền lành với cô.
Hiển nhiên hai người cũng biết lời Thẩm Y Y nói là khách khí, dù sao, bây giờ người nào không biết điều kiện trong nhà Thẩm Y Y tốt?
Cha là trưởng xưởng, mẹ là chủ nhiệm đường phố, anh trai thì là bộ đội...
Tiền lương nhà họ cộng lại cũng không biết có thể ăn bao nhiêu bữa thịt kho tàu rồi, Thẩm Y Y nói như vậy là vì không muốn làm bẻ mặt bọn họ.
Hai người cũng cảm kích, cười nói: "Lý Thâm có người vợ tri kỉ như cháu, thật là có phúc."
Hoàn toàn đã quên trước kia Thẩm Y Y mặc kệ Lý Thâm và mấy đứa nhỏ, Lý Thâm còn thật lòng đối xử tốt với Thẩm Y Y, hai người ở sau lưng nói Lý Thâm lấy cô là không đáng.
Đúng lúc Thẩm Y Y muốn lan truyền tin tức cô muốn sống êm ấm với Lý Thâm, không muốn để Lý Thâm tiếp tục chịu những lời đồn đại đó nữa, cô bèn cười ngượng ngùng: “Cháu có người chồng tốt như anh Thâm mới là phúc của cháu.”
Mọi người lại hơi kinh ngạc, Thẩm Y Y này thật sự định sống êm ấm với Lý Thâm rồi hả?.