Sống Lại Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài FULL


Vẻ mặt mẹ Lý thất vọng, Thẩm Y Y giả vờ nhìn không thấy.
Khiến mẹ Lý không ngờ chính là, qua vài ngày sau, bà thấy Lý Tam Hoành còn chưa đi phụ bác cả của Giang Ái Linh xây dựng chuồng heo, thuận miệng hỏi một câu sao còn không đi.

Kết quả Giang Ái Linh rất lúng túng mà nói, nhà bác cả cảm thấy chăn heo quá phí lương thực nên không muốn nuôi.

Điều này đã chọc tức mẹ Lý, lần này Giang Ái Linh trơ mặt ra bước lại gần.

Cô ta đổi ý rồi, lại muốn để Lý Tam Hoành đi đến nhà sát vách hỗ trợ, còn hỏi bà có thể đến nhà thằng hai hỏi một chút.
Mẹ Lý nhớ tới mấy ngày nay thằng cả đến nhà sát vách làm việc, có thể ở lại ăn cơm, cơm trắng thêm thịt.
Đã hiểu, mẹ Lý trào phúng: "Không có thù lao là không cho thằng ba sang, biết có thịt có cơm ăn thì muốn qua? Chị nghĩ hay quá nhỉ!"
Giang Ái Linh bị lời mẹ Lý nói khiến mặt rất khó coi: “Mẹ, mẹ nói gì kỳ vậy? Lúc trước không phải là bất đắc dĩ sao? Con đâu biết nhà bác cả của con không xây nữa, bây giờ có thời gian tới giúp đỡ thì đã làm sao? Không phải mẹ nói đều là anh em sao?"
Mẹ Lý tin cô mới là lạ: "Đừng mơ nữa, không có cơ hội nữa!"
"Ai mà thèm!" Giang Ái Linh khinh thường.
Mẹ Lý tức giận đến n.g.ự.c đau, rời đi.
Việc này là lúc Thẩm Y Y đi tìm người đổi đồ ăn, biết được từ trong miệng của Vương Yến.

Thẩm Y Y cười trừ, không để Vương Yến được như nguyện là có thể nhìn ra được chuyện gì trên mặt cô, cô ta có chút tiếc nuối dõi mắt nhìn theo cô rời đi.

Bây giờ đã là cuối thu rồi, rau của nhà phần lớn mọi người đã thu hoạch hết, chỉ còn một ít rau cải trắng và củ cải trắng.
Rau cải trắng cùng củ cải trắng Lý Thâm đã trồng rồi, vì vậy Thẩm Y Y không cần, ngược lại đổi một tí rau khô về, vừa khéo bớt chuyện của cô.
Nhóm Lý Thâm phải đào giếng, Thẩm Y Y cũng không nhàn rỗi, chế biến cá nhỏ Lý Thâm bắt trở về thành cá khô, lại vào thành phố hai chuyến, mang về trước sau gần ba mươi cân thịt nạc, làm thịt heo khô.

Su hào, bắp cải ở sân sau cô cũng dẫn theo mấy đứa nhỏ thu về, đặt ở trong hầm ngầm.
Đảo mắt mười ngày lại qua, trước một ngày bên đội phân lương thực, cuối cùng giếng nước đã đào xong, cũng đắp gạch lên trong phạm vi chu vi hình tròn của giếng phôi.

Thẩm Y Y kết toán tiền công cho Trần Cường và Lý Đại Bân, mười ngày, dựa theo một đồng một ngày thì cho mỗi người mười đồng.
Trần Cường không có gì, Lý Đại Bân từ chối: “Em dâu, đều là người trong nhà, không cần đưa tiền công cho anh.”
Hơn nữa còn cho nhiều như vậy, lúc trước anh đi xây nhà cho nhà người ta, cũng chỉ bảy tám mao một ngày, còn chưa chắc sẽ bao cơm.
"Anh cả, đây là nên làm, cám ơn anh tới giúp em và anh Thâm, tục ngữ nói “anh em ruột phải rạch ròi”, anh mau nhận đi.” Thẩm Y Y cười nói, sợ anh ta không nhận, lại bồi thêm một câu: "Nếu anh không nhận em sẽ đưa cho mẹ hoặc là chị dâu.”
Tóm lại bọn họ không phân chia.
"Vậy cũng không cần nhiều như vậy.” Lý Đại Bân nói, mấy ngày nay cơm trưa cơm tối đều là ăn ở đây, anh ta đã lớn ngần này, nhưng đây là những ngày được ăn ngon nhất.
Thẩm Y Y tỏ vẻ nhất quyết.
Tóm lại tiền này cô nhất định phải cho ra ngoài.
Không phải cô nghèo mà hào phóng, chủ yếu là vì ngăn chặn các loại vấn đề có thể sẽ xuất hiện sau đó.


Dù sao bên cô và nhà họ Lý chỉ cách vài bước chân, đến chỗ cô gánh nước chắc chắn thuận tiện hơn đi gánh nước giếng nước dùng chung.

Đương nhiên, tình huống đặc biệt cô không phải là sẽ không cho, nhưng có cho hay không thì quyền quyết định phải được nắm giữ trong tay cô, chứ không phải đến lúc đó mang tình cảm hỗ trợ đào giếng ra mà biến việc đi sang bên này gánh nước trở thành đương nhiên.
Lý Đại Bân thấy cô kiên trì, lại thấy Trần Cường cũng nhận, đành phải nhận.
Vừa ra khỏi cửa, khuôn mặt vì làm việc cực nhọc quanh năm mà trở nên tang thương vừa tươi cười, bởi vì nguyên nhân rất ít cười nên trông có vẻ quái dị khó tả.
Thế cho nên, anh ta trở lại nhà nhà họ Lý, mẹ Lý thấy anh ta mà kinh hãi: "Đại Bân, con trúng tà rồi hả?”
Lý Đại Bân móc ra mười đồng tiền Thẩm Y Y cho anh ta: "Mẹ, em dâu cho con mười đồng tiền công.”
Mặt mẹ Lý biến sắc: “Con đòi nó hả?”
Lý Đại Bân lắc đầu: “Con nói không cần, nhưng em ấy kiên trì muốn cho con, Cường Tử cũng nhận."
Mẹ Lý nghe vậy, lúc này mới nở nụ cười.
Bọn họ còn chưa ở riêng, tiền này nên sung công, nhưng mẹ Lý nhìn qua Giang Ái Linh nhìn chằm chằm vào tiền trong tay Lý Đại Bân, xua tay: "Tiền này là con đáng nhận được, tự con dùng đi.”
Lý Đại Bân nghe vậy, lập tức đưa hết tiền cho vợ anh ta.
Giang Ái Linh nhìn Hà Chiêu Đệ cũng mỉm cười, ghen ghét tới mức cuộn chặt nắm đấm, trách móc nói: "Mẹ, không phải mẹ nói không có tiền công sao?"
"Nếu có tiền công thì khi đó con sẽ không bảo Tam Hoành sang nhà bác cả con đúng không?" Mặt mẹ Lý kênh lên, ngữ khí trào phúng.
Giang Ái Linh đơ người, lẩm bẩm đi.
Cha Lý được trưởng thôn kêu đi hỗ trợ bày mưu tính kế cho chuyện tặng lương thực cùng với phương án phân lương thực sau vụ thu hoạch mùa thu rồi, mỗi ngày đi sớm về trễ, hoàn toàn không biết bên Lý Thâm sắp đào giếng.
Chờ đến khi ông biết thì trước tiên là hỏi mẹ Lý: "Tiền đào giếng bà có bỏ ra một phần nào không?”

Vẻ mặt mẹ Lý ngơ ngơ.
Lúc này đến phiên cha Lý bị chọc tức: "Bọn nó đã đào giếng rồi, chúng ta đến bên bọn nó gánh nước không phải dễ hơn gánh nước từ giếng trong thôn sao?"
Bấy giờ mẹ Lý mới phản ứng kịp, choáng váng: "Bây giờ tôi mang tiền sang còn kịp không? Không đúng, thằng cả có qua đi hỗ trợ, nhà thằng hai trả tiền công rồi, coi như là chúng ta muốn bỏ tiền thì bên nó chưa chắc sẽ cần.”
"Được rồi." Cha Lý vẫy vẫy tay: "Tiếp tục gánh nước từ giếng trong thôn đi, bảo nhà thằng cả và nhà thằng ba thay phiên nhau đi."
Việc này mẹ Lý chỉ có thể gật đầu, thế nhưng, bà muốn nói: "Coi như là chúng ta không đưa tiền, ví dụ như những tình huống đặc thù như mùa đông mặt đường kết băng hoặc là trời mưa đường lầy lội, nói một tiếng với nhà thằng hai, nếu bên nó đồng ý, chúng ta cũng có thể qua bên đó gánh nước nhỉ?"
Cha Lý hừ một tiếng: "Nhà thằng cả thì có thể đến hỏi thử, nhà thằng ba thì ngay cả hỗ trợ đào giếng cũng không muốn mà còn muốn sang bên đó gánh nước, cũng phải xem thử nó có mặt mũi đó không.”
Mẹ Lý: "..." Đều là chuyện phiền lòng.
Ngày hôm sau, toàn bộ thôn đã náo nhiệt hẳn, bởi vì hôm nay là ngày phân lương thực.

Sáng sớm, đã có người không thể chờ đợi được mà cầm bao tải đến sân phơi lúa chờ rồi.
Một nhà Thẩm Y Y không vội vàng, chậm rì rì ăn sáng, chờ một nhà Trần Cường lĩnh xong, cho nhà bọn họ mượn xe đẩy mới đến sân.
Lúc đến, mấy đứa nhỏ ngồi trên xe đẩy, Lý Thâm đẩy xe, Thẩm Y Y đi theo bên cạnh anh, nhìn từng thôn dân nhận lương thực, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Thẩm Y Y hỏi Lý Thâm: "Lương thực chúng ta lĩnh có phải phải đưa một ít cho cha mẹ?”
Bọn họ đã ở riêng, phải cho cha Lý mẹ Lý ít lương thực dưỡng lão.
"Đúng." Lý Thâm nói: "Một năm cho hai lần."
Thẩm Y Y gật đầu, việc hiếu kính cha mẹ không có gì để bàn cãi, cô chỉ là nghĩ đến cha mẹ của mình.
Về sau mười ngày nay cô cũng có đi thị trấn hai chuyến, nhưng vẫn không nhận được thư cha mẹ cô gửi.

Không khỏi làm cho cô có chút lo sợ, không biết có phải cha mẹ cô đã tức giận vì cô ở nông thôn một mình kết hôn sinh con, hơn nữa còn giấu giếm bọn họ nhiều năm như vậy.
Kiếp trước, bởi vì lúc đầu cô và Lâm Gia Đống là thanh mai trúc mã, cho nên cô thai xuyên mà tới đây, cha Thẩm mẹ Thẩm quả thật là cha ruột mẹ của cô.


Với tư cách là đứa con gái duy nhất trong nhà, cô là người được yêu chiều nhất trong nhà, cô vừa tốt nghiệp trung học, cha mẹ cô đã tìm rất nhiều quan hệ, tìm một công việc cho cô ở cung tiêu xã.

Kết quả cô lại một mình xuống nông thôn, khiến cha mẹ cô bị tức không nhẹ.

Nhưng vẫn viết thư cho cô, dặn đi dặn lại không thể kết hôn với Lâm Gia Đống ở nông thôn, càng không thể ở nông thôn, bọn họ sẽ gặp nghĩ biện pháp để cô trở về thành phố.

Chỉ là về sau cha cô bị bệnh, mẹ của cô chăm sóc cha, không có thời gian quan tâm đến bên cô, cô cũng vào giai đoạn này kết hôn với Lý Thâm.
Kiếp trước cô luôn gạt cha mẹ của cô, sau khi cô bỏ Lý Thâm và mấy đứa nhỏ trở về thành phố, cha mẹ của cô mới biết cô đã kết hôn và còn sinh con.

Tuy rằng bọn họ tức giận, nhưng vẫn không trách cứ gì cô, bởi vì bọn họ cũng không muốn con gái bị nhốt ở nông thôn cả đời, muốn giữ con gái ở bên người.

Mà bọn họ lại băn khoăn, hàng năm đều muốn lén chạy tới thôn Thanh Thủy thăm hỏi Lý Thâm và mấy đứa nhỏ.

Nhưng cô vẫn không để cho bọn họ bớt lo, cuối cùng vẫn để cho bọn họ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Có thể nói, kiếp trước người cô áy náy nhất ngoại trừ Lý Thâm và mấy đứa nhỏ ra thì chính là cha mẹ cô.
Nghĩ vậy, Thẩm Y Y liền nói: "Anh Thâm, em muốn gửi ít lương thực về cho cha mẹ em.”
"Được.” Lý Thâm không hề do dự: "Lương thực không đủ thì chúng ta sẽ mua.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận