Mẹ Lý nổi giận: “Nhà anh cả phải hầu hạ hai ông bà già chúng tôi, bọn họ bỏ ra nhiều chính là sướng cho các anh chị rồi, việc gì phải bỏ ra nhiều tiền chứ?”
"Được rồi, cứ làm theo lời mẹ nói đi!" Nhìn thấy mẹ lại nổi giận, Lý Tam Hoành vội vàng quát lớn với Giang Ái Linh một tiếng.
Giang Ái Linh rụt cổ, có tiếp tục không cam tâm thì cũng không còn cách nào khác.
Trong lòng hối hận, sớm biết như vậy đã không nên quyết chí tranh giành với bà già này, lần này không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền nữa đây!
Chuyện xây dựng phòng bếp cứ thế được quyết định.
Viện tử của nhà họ Lý lớn, sức lao động nhiều, Lý Đại Bân thường xuyên xây nhà cho nhà người ta, vì vậy không cần mời người hỗ trợ.
Nhàn rỗi cũng không có việc gì, bèn thương lượng với cha Lý sẽ xây dựng phòng bếp mới ở đâu, còn có vấn đề diện tích các kiểu, buổi chiều đi mượn xe đi mua gạch vuông.
Giang Ái Linh lục lọi được hai mươi đồng, bị mẹ Lý mắng vài tiếng, Lý Tam Hoành làm chủ đưa năm mươi đồng cho mẹ Lý.
Vẻ mặt mẹ Lý trong nháy mắt sáng lạn như hoa, Giang Ái Linh thấy vậy thì nghiến răng, chờ mẹ Lý vừa đi, Giang Ái Linh lập tức kéo Lý Tam Hoành trở về trong phòng mắng: "Anh làm gì thế? Tại sao phải lấy nhiều tiền như vậy cho cái… cho mẹ? Xây dựng phòng bếp vốn dĩ không cần nhiều như vậy, bên nhà anh cả cũng phải bỏ tiền mà!”
"Không phải mẹ đã nói rồi sao? Dư sẽ trả cho chúng ta!"
Lý Tam Hoành không kìm chế được, hiện tại trong lòng anh ta rất oán giận Giang Ái Linh.
Nếu không phải tại cô ta, anh ta sẽ không phải lúng túng với cha mẹ anh ta, anh chị cả, anh chị hai rồi.
"Mẹ nói là anh tin.” Giang Ái Linh tức chết, hai trăm đồng khó khăn lắm mới được chia đã mất đi một phần tư.
Với quan hệ của anh ta với mẹ Lý, cô ta mới không tin mẹ Lý sẽ trả tiền lại cho cô ta!
Nghĩ vậy cô ta lại nổi giận đùng đùng nói: "Bảo anh đi kéo gạch với anh cả anh không đi, đến lúc đó dùng bao nhiêu tiền chả phải là do bọn họ định đoạt sao?”
"Anh đi làm gì? Không phải anh cả có thể làm sao? Đừng có nghĩ người khác là kẻ tham lam tới vậy được không? Mẹ và anh cả đều không phải loại người như vậy!" Lý Tam Hoành dứt khoát nằm luôn trên giường lò.
"Dù sao anh không đi, mấy ngày nay đốn củi mệt c.h.ế.t anh rồi, ngày mai còn phải giúp đỡ xây dựng phòng bếp, hôm nay anh cần nghỉ ngơi, muốn đi thì tự em đi đi!"
"..." Giang Ái Linh tức giận đến nghẹn, trừng mắt vào bóng lưng Lý Tam Hoành cả buổi nói không ra lời.
Từ nhỏ Lý Tam Hoành đã được cha Lý mẹ Lý thiên vị mà trưởng thành, trước lúc lấy Giang Ái Linh thì là một kẻ biếng nhác, sau khi cưới Giang Ái Linh, đã có con mới học được cách gánh vác một chút trách nhiệm.
Lúc nên đi làm việc cũng sẽ đi làm việc, nhưng nếu nói chịu khó cỡ nào thì không có.
Một người đàn ông trưởng thành, mỗi ngày cố định chỉ cầm tám công điểm, không muốn cầm thêm dù chỉ là một điểm, làm việc xong là về nhà.
So với một nữ thanh niên tri thức như Trần Giai Di có đôi khi có thể cầm mười công điểm cũng không bằng.
Nghĩ vậy, Giang Ái Linh bỗng nhiên hơi hối hận, lúc trước nên kiên quyết không chia phòng, ít nhất không thể đồng ý cha Lý, mẹ Lý ở với nhà anh cả.
Cô ta có bốn đứa bé, lớn nhất là Lý Thiết Trụ mới chín tuổi, hai đứa con gái, một đứa tám tuổi một đứa sáu tuổi, nhỏ nhất là Cẩu Đản mới năm tuổi.
Chỉ một đứa bé choai choai cũng đủ ăn tàn mạt mẹ nó, chớ nói chi là bốn đứa!
Nếu cha Lý mẹ Lý ở đây, hiện tại sức khỏe bọn họ đều khỏe mạnh, cha Lý gần như mỗi ngày đều là mười công điểm, mẹ Lý có đôi khi cũng có thể cầm được mười công điểm, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ bọn họ một tay.
Nghĩ vậy, Giang Ái Linh hận, nếu không phải Thẩm Y Y, bọn họ sẽ không đến mức thảm thương thế này!
Nhưng có hận nữa, muốn đổi ý thì cũng chẳng còn cơ hội nữa.
Khiến cho Giang Ái Linh sốt tuột hơn nữa là năm mươi đồng đó không thể cứ vậy mà bỏ ra.
Vì vậy, cô ta đuổi theo, kéo gạch chung với nhà anh cả!
Bên Thẩm Y Y, tuy rằng không bỏ tiền nhưng mà về việc xây dựng phòng bếp, Lý Thâm với tư cách là con trai và anh em, ít nhiều vẫn phải đi giúp một tay.
Vì vậy ngày hôm sau, Lý Thâm đã đi qua hỗ trợ rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo đi giúp anh chuyển gạch.
Thẩm Y Y sau khi ăn xong bữa sáng cũng mang theo Tiểu Bảo tới.
Ngoại trừ cha Lý, mẹ Lý, người nhà toàn bộ nhà họ Lý đều được điều động, bao gồm Lý Thiết Trụ.
Có điều trẻ con thì đều là chơi nhiều hơn làm việc.
Tiểu Bảo ngại bọn họ chơi quá dơ, còn có xây dựng phòng bằng gạch sẽ có bụi bặm rất nhiều, trên mặt đất còn có bùn nhão trộn khuấy, Tiểu Bảo lôi kéo mẹ mình không muốn tới gần.
Một tháng này Tiểu Bảo gần như đều là Thẩm Y Y chăm, chịu ảnh hưởng của Thẩm Y Y, cậu bé cũng dần dần trở nên thích sạch sẽ, quần áo hơi bẩn tí là yêu cầu đổi đồ sạch sẽ, ăn cơm dính vào khóe miệng phải lau sạch sẽ mới ăn, về nhà phải rửa tay trước, còn trở nên có chút dính người, đỏng đảnh.
Thẩm Y Y nhiều lần đều phát hiện Lý Thâm muốn nói lại thôi với cô, không cần đoán Thẩm Y Y cũng biết đến anh cảm thấy cô đã nuông chiều Tiểu Bảo quá rồi.
Nhưng Thẩm Y Y cảm thấy Tiểu Bảo là một đứa bé một, hai tuổi, cưng chiều không có vấn đề, tóm lại về phương diện đường lối giáo dục không sai là được.
Cho nên chung quy cô và Lý Thâm vẫn là một người hát vai phản diện, một người hát chính diện.
Lúc cô vào vai phản diện Lý Thâm sẽ không nói cô, lúc Lý Thâm vào vai chính diện cô cũng ráng lường mà tránh đi, dạy dỗ mấy đứa trẻ nhà bọn họ riết bọn họ cũng mặc định ngầm đây là một phương pháp.
Bây giờ Tiểu Bảo không muốn tới gần, Thẩm Y Y cũng không ép cậu bé, lôi kéo cậu bé đứng ở dưới mái hiên cách đó vài mét.
Tiểu Bảo còn nhớ rõ nhiệm vụ mà cậu bé tới đây, lấy từ trong túi hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, hô về phía hai người anh của mình: "Anh cả, anh hai, ăn kẹo!"
Tiểu Bảo là một kẻ tham ăn, từ khi mẹ cậu bé cho cậu bé ăn kẹo Đại Bạch Thỏ, cậu bé cứ luôn nhớ nhung kẹo sữa.
Về sau có một ngày trong lúc vô tình cậu bé nhìn thấy trong tủ chén của mẹ có vài túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chỉ cần rảnh rỗi, cậu bé sẽ làm vẻ ngượng ngùng chạy tới đòi Thẩm Y Y kẹo ăn.
Mặt mũi cậu bé vốn là giống Lý Thâm, một tháng này còn được Thẩm Y Y nuôi cho béo lên không ít, thịt trên mặt phúng phính, làm cho người ta nhìn vào là không nhịn được muốn nựng một cái.
Khi cậu bé mở đôi mắt to sũng nước chờ mong nhìn Thẩm Y Y, Thẩm Y Y không nỡ từ chối.
Cho dù từ chối, cậu bé sẽ lập tức đổi sang biểu cảm tội nghiệp của bé cún con khi xin ăn không được, người nào chịu nổi chứ?
Dù sao người mẹ ruột như Thẩm Y Y chịu không nổi.
Bèn thương lượng với cậu bé mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên, đương nhiên Tiểu Bảo không chịu, phồng má bĩu môi tiếp tục giả vờ đáng thương, bị cha cậu bé quát lên một tiếng: "Nếu như một viên không chịu, vậy không cho viên nào hết.”
Tiểu Bảo bị cha mình quát, ấm ức vểnh cái miệng nhỏ, hai đôi mắt rưng rưng sắp rớt nước mắt nhưng không rớt nhìn mẹ, đáng thương cực kỳ.
Thẩm Y Y đau lòng lau nước mắt cho cậu bé, vừa khẳng định lời Lý Thâm nói: “Con xem cha không cho con ăn, mẹ cũng hết cách!"
Tuy Tiểu Bảo nhỏ, nhưng cậu bé cũng biết cha ngoan ngoãn phục tùng với mẹ mình, ôm cánh tay của cô nói: "Cha dữ, đánh cha..."
"Nhưng mà mẹ đánh không lại cha, con xem cha cường tráng như vậy, mẹ thì nhỏ nhắn, mẹ đánh lại như thế nào?" Thẩm Y Y lừa dối: “Giống như con với anh hai, có phải con cũng đánh không lại anh hai hay không?".