Nơi nào có chuyện náo nhiệt nơi đó sẽ có Vương Yến.
Vừa nhìn thấy Thẩm Y Y và mẹ Thẩm đi ra, cả hai mắt của Vương Yến liền sáng lên, nhanh chóng sáp lại gần liếc mắt nhìn mẹ Thẩm, sau đó nịnh nọt hỏi Thẩm Y Y: “Vợ Lý Thâm, đây là mẹ của em sao?”
“Đúng vậy, mẹ em đến đây để thăm em.
” Thẩm Y Y gật đầu nói.
“Ây dô, hoá ra thật sự là bác thông gia à, nhưng mà nhìn mẹ em trẻ thật đấy, người không biết nhìn vào có khi còn nghĩ hai người là chị em nữa cơ.
” Vương Yến không có chút xa lạ nào, vừa mở miệng đã khen không ngớt, chọc cho mẹ Thẩm cười theo.
Vương Yến nhân cơ hội này bắt đầu tiến công, hỏi: “Bác thông gia, nhà bác nhiều tiền như vậy ạ? Đến ô tô cũng có để đi, lại còn cầm nhiều đồ đến đây tặng như vậy.
”
Lời này tất nhiên là muốn gài mẹ Thẩm vào bẫy.
Nhưng mẹ Thẩm cũng không phải là người ăn chay, tất nhiên nghe hiểu được, tức giận cười nói: “Cái gì mà có tiền cơ chứ? Đây đều là của hồi môn nhà tôi cho con gái, chỉ là ngày trước ở xa, không có cách nào đưa đến được, cuối cùng không dễ dàng gì mới có thể tới đây, mới đưa mấy món đồ này qua, hơn nữa tiền mua mấy thứ này cũng không phải là tiền của tôi với cha nó, mà đều là tiền của ông bà Thẩm Y Y! Ông bà của đứa nhỏ này ngày trước đi theo lãnh đạo đánh trận, sau này về hưu, nhận được một ít trợ cấp, tiết kiệm thắt lưng buộc bụng, muốn sau này thêm được ít tiền mua thêm đồ làm của hồi môn cho cháu gái, để lúc cháu gái gả đi được nở mày nở mặt.
”
“Còn nữa, chiếc xe kia cũng không phải là của nhà chúng tôi, mà là của một vị lãnh đạo, biết được con gái tôi là thanh niên có chí hướng chủ động báo danh về thôn quê xây dựng nông thôn, cảm động vì tinh thần cống hiến của con bé, cho nên mới chiếu cố đồng ý cho chúng tôi mượn xe chở đồ vật đến đây.
”
Vương Yến: “! ”, con gái của bà đúng là chủ động về thôn, nhưng mà cái tinh thần cống hiến bà nói gì đấy, sao tôi đây lại không nhìn thấy!
Mẹ Thẩm không thèm quan tâm Vương Yến có nhìn thấy hay không, chỉ biết tự khen chính mình.
Mẹ Thẩm ngày trước cũng là chủ nhiệm cấp phường, năng lực nói chuyện đương nhiên phải có.
Bà cũng không thừa nhận thẳng là nhà mình có tiền hay không, chỉ là nhẹ nhàng hời hợt miêu tả những chiến tích huy hoàng trước kia của ông bà Thẩm Y Y, rồi lại nói những thứ đồ này đều là do ông bà tiết kiệm thắt lưng buộc bụng mới mua được.
Đến xe ô tô cũng là vì lãnh đạo cảm động trước tinh thần cống hiến của con gái nhà mình nên mới cho mượn.
Từng câu từng câu một, vừa không làm cho người có tâm bắt được nhược điểm, lại như vô tình cố ý nói cho người khác biết một chuyện, đó là nhà bọn họ cũng không hề đơn giản.
Thẩm Y Y che miệng cười một chút, đang nghĩ xem nên lấy đồ gì để phân phát.
Mẹ của cô đã rất nhanh chỉ huy Lý Thâm và Thẩm Vũ Hiên dỡ hết đồ đạc trên xe xuống, sau đó cầm lấy vài bì kẹo sữa Đại bạch thỏ, nói:
“Bà con cô bác, lúc con gái và con rể kết hôn tôi không đến được, nhưng lễ nghĩa thì vẫn cần phải làm cho chu đáo, tiệc rượu mừng thì khỏi phải làm, đành mời bà con cô bác mỗi người hai viên kẹo sữa vậy.
Những tháng ngày về sau của hai đứa nhỏ này, mong mọi người ở đây quan tâm chiếu cố nhiều hơn! Lý Thâm, Y Y, nhanh lên, mau đem số kẹo này chia cho mọi người.
”
Hai vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y như cặp vợ chồng mới cưới phát kẹo cho bà con vây xem xung quanh.
Kẹo sữa Đại bạch thỏ bây giờ cũng là thứ đồ tinh quý, có nhiều người còn chưa được ăn qua.
Cứ như vậy nhận được hai viên kẹo sữa Đại bạch thỏ, trong nháy mắt làm cho những người vốn dĩ còn đang ghen tỵ trở nên vui sướng, thay nhau tâng bốc hai người.
Đặc biệt là Vương Yến, Thẩm Y Y lén lút cho cô ta thêm hai viên, Vương Yến cảm thấy mình được coi trọng liền vui vẻ nhếch miệng cười đến tận mang tai.
Hai viên kẹo sữa mà Thâm Y Y cho thêm này, cũng đã phát huy không ít tác dụng như cô mong muốn —
Mấy ngày sau, mọi người trong thôn không ngừng hóng hớt bàn tán về chuyện mẹ Thẩm lái xe đến thăm Thẩm Y Y, Vương Yến cũng ngăn chặn không ít những lời nói xấu cho Thẩm Y Y.
Chia kẹo mừng xong, mọi người ai về nhà nấy.
Tài xế Từ cũng muốn trở về, trước khi về, Thẩm Y Y cầm một bì quả hạch và một bì kẹo sữa Đại bạch thỏ cho cô ấy, coi như là quả cảm ơn.
Mẹ Thẩm tới chậm một bước, nhưng cũng rất hài lòng với cách làm của con gái.
Cơm trưa là do Lý Thâm làm, mẹ Lý và Hà Chiêu Đệ cũng giúp anh một tay.
Lần trước Lý Thâm làm cơm, cô mặc dù cũng rất nể mặt anh mà ăn.
Nhưng Lý Thâm vẫn có thể nhận ra cô cảm thấy cơm anh nấu không ngon, sau đó mỗi khi Thâm Y Y làm cơm, anh đều ý thức học làm theo.
Bây giờ kỹ năng nấu nướng của anh tăng lên không ít, hơn nữa cũng có nhiều nguyên liệu, hương vị làm ra ngược lại cũng không kém như trước.
Lúc trước tưởng rằng phải đi Bắc Kinh, cho nên Thẩm Y Y tích rất nhiều thịt cho ba đứa nhỏ, bây giờ vừa vặn có thể dùng đến, làm bữa cơm này càng trở nên phong phú.
Mẹ Thẩm thấy như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy ngạc nhiên, nói cho cùng vào thời điểm này, cho dù là ở Bắc Kinh, có thể trong một bữa cơm ăn nhiều thịt như vậy cũng không phải là chuyện phổ biến.
Xem ra điều kiện gia đình nhà họ Lý này còn giàu có hơn so với những gì bà nghĩ.
Biết được chân tướng hôn nhân của con gái, mẹ Thẩm liền cảm thấy áy náy với Lý Thâm, đến giờ phút này mới thay đổi thái độ lúc mới tới, đối xử hiền lành thân thiện hơn với Lý Thâm và cha mẹ Lý.
Đặc biệt là thái độ đối xử của bà với Lý Thâm thậm chí còn tốt hơn cả Thẩm Y Y, luôn tay gắp thức ăn cho anh.
Mẹ Lý bên này lương tâm cũng cảm thấy tội lỗi, không chỉ cảm thấy con trai nhà mình tính kế con gái nhà người ta, còn cảm thấy cả bàn thịt này đều dùng tiền của mẹ Thẩm mua, thái độ cũng trở nên vô cùng tốt, chỉ thiếu điều khen Thẩm Y Y như tiên nữ hạ phàm, là vị thần tiên chỉ trên trời mới có.
Nói tóm lại, lần gặp mặt của hai bên thông gia này, khách chủ đều vui.
Giang Ái Linh cũng đến.
Cho dù đã chia nhà, nhưng Lý Tam Hoành dù gì cũng là con của cha Lý mẹ Lý, cho nên chắc chắn vẫn phải gọi Lý Tam Hoành đến, còn Giang Ái Linh là mặt dày tự mình tới.
Tất nhiên, cô ta cũng tự biết mình là người không được chào đón ở đây, cho nên chỉ lo ăn cơm.
Nhưng mà, khi cô ta nghe thấy anh trai của Thẩm Y Y đã hai mươi bảy tuổi, còn chưa kết hôn, ánh mắt liền lóe lên ánh sáng.
Buổi chiều, nhà bọn họ cũng rất náo nhiệt, bởi vì có rất nhiều người tò mò xe ô tô trông như thế nào, ai cũng chạy tới xem, nhưng khi biết được xe đã đi rồi, liền cảm thấy vô cùng thất vọng.
Trong đó có mấy cô mấy bác thấy mẹ Thẩm cũng không phải là người thích coi khinh người khác như trong tưởng tượng, mà tính tình ngược lại còn rất nhiệt tình, cho nên mấy cô mấy bác liền ở lại nói chuyện.
Mẹ Thẩm cũng là một người rất biết nói chuyện, hơn nữa trong lúc nói chuyện, kiến thức không tầm thường, cũng không làm người khác cảm thấy bà đang tỏ vẻ hay xem người người nông thôn, vì thế cảm tình của các cô các bác với mẹ Thẩm cứ thế tăng lên.
Mẹ Thẩm cứ ngồi nói chuyện với các cô các bác trong thôn như vậy.
Mẹ Lý ở một bên nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cảm thấy bội phục, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc vinh dự tự hào.
Cơm tối cũng là ăn ở phía bên này, nhưng mà cũng không phải là một bữa cơm thịnh soạn như buổi trưa, nhà anh cả và anh ba cũng không tới nữa, còn cha mẹ Lý dưới sự thuyết phục của Thẩm Y Y mà tiếp tục ở lại chỗ bọn họ ăn cơm.
Cơm nước xong, mẹ Lý đợi đến màn đêm buông xuống mới trở về nhà cũ, trước khi đi còn kéo tay mẹ Thẩm: “Bà thông gia à, hay bà ở thêm chỗ này vài ngày nữa, đừng vội trở về, được không?”
“Yên tâm, yên tâm.
” Mẹ Thẩm liên tục nói, “Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với bà, sẽ không sốt ruột về sớm như vậy.
”
Mẹ Lý nghe bà nói như vậy mới vui vẻ về nhà.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: “! ”
Thẩm Y Y nháy mắt với Lý Thâm, Lý Thâm liền đi vào phòng bếp.
Thẩm Y Y ôm lấy cánh tay của mẹ mình, trêu ghẹo nói, "Mẹ yêu đại nhân, mẹ làm quen với hoàn cảnh ở đây nhanh như vậy sao!”
“Chứ sao, con không để ý trước kia mẹ của con làm gì sao.
” Mẹ Thẩm kiêu ngạo liếc mắt nhìn con gái mình một cái.
Nhưng Thẩm Y Y biết, nếu như không phải vì cô, mẹ của cô cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư với các mối quan hệ ở đây như vậy.
“Đúng, đúng, đúng.
” Thẩm Y Y không chút keo kiệt mà nịnh nọt nói: “Mẹ của con là người lợi hại nhất!”
Mẹ Thẩm được con gái khen vô cùng vui vẻ, đang định nói cái gì đó thì thấy Lý Thâm bưng một chậu nước tới, sững sò nói: “ Đây là lấy cho mẹ sao?”
“Chính là lấy cho mẹ, mẹ xem, con rể của mẹ hiếu thuận với mẹ đến nhường nào!” Thẩm Y Y lúc nào cũng nhớ tới chuyện tạo ấn tượng tốt cho người đàn ông của mình với mẹ, nhưng cô lại quên mất, người đàn ông của cô bây giờ đã không còn cần cô tạo ấn tượng tốt nữa!
Cô vừa nói dứt lời, đã bị mẹ lấy tay vỗ một cái: “Mẹ có mắt đương nhiên nhìn thấy con rể hiếu thuận, không cần con nói, con đây là muốn giành công đúng không?”
“Hít”
Mẹ Thẩm rõ ràng chỉ nhẹ nhàng đánh cô một cái, cô lại cố ý làm bộ hít sâu một hơi, trốn ra phía sau Lý Thâm, cáo trạng: “Anh Thâm, mẹ đánh em.
”
Lý Thâm không hổ là người cưng chiều vợ vô điều kiện, dùng thân hình cao lớn chắn trước mặt vợ mình, cười nói: “Mẹ, mẹ đừng so đo với Y Y, chậu nước này là em ấy bảo con đi lấy.
”
“Con cứ cưng chiều nó đi.
” Mẹ Thẩm nhìn như không vui oán giận, kì thực khóe môi bà hơi nâng lên đã tiết lộ việc bà rất hài lòng với việc Lý Thâm bảo vệ con gái mình, nhận lấy chậu nước rửa mặt trong tay Lý Thâm, đi rửa mặt.
.