Thẩm Vũ Hiên đang ở trong sân chơi với ba đứa trẻ, tiếng cười đùa rộn rã.
Thẩm Y Y kéo Lý Thâm về phòng, cùng Lý Thâm thay bộ chăn đệm trong căn phòng nhỏ thành một bộ sạch sẽ, bỡn cợt cười nói: “Anh Thâm, mấy hôm nay anh ngủ cùng Thẩm Vũ Hiên ở đây nhé.
”
Lý Thâm không có ý kiến, anh không chú trọng nhiều như thế, huống hồ người đó còn là em vợ của anh, nhưng…
Lý Thâm ôm eo của vợ mình: “Vậy bây giờ để anh ôm một lúc!”
Thật dính người!
Thẩm Y Y lẩm bẩm một tiếng, vừa ngẩng đầu, bất cẩn đụng phải hầu kết của anh.
Lý Thâm khựng lại, cúi đầu xuống, con ngươi đen láy nhìn cô, tựa như có chút nguy hiểm.
Thẩm Y Y vỗ m.
ô.
n.
g anh, xấu bụng nói: “Dừng lại! Đừng nghĩ! Nếu không người khó chịu là anh!”
Lý Thâm: “! ”
Vừa nghĩ tới trong nhà còn có mẹ vợ và em vợ, anh liền ỉu xìu, đặt cằm lên vai cô, giọng nói buồn bực như không được thỏa mãn: “Vợ à ~”
Thẩm Y Y nâng mặt anh lên, “chụt” một cái lên môi anh, sau đó chuồn đi.
Lý Thâm bắt tay cô nhưng không bắt được: “! ”
Thẩm Y Y chuồn quá nhanh, suýt chút đụng trúng Tiểu Bảo chuẩn bị đi vào, phanh xe gấp, ôm Tiểu Bảo lên: “Suýt chút va phải Tiểu Bảo nhà ta rồi!”
Tiểu Bảo cười khanh khách.
Thẩm Vũ Hiên kỳ quái nhìn chị mình: “Sao mặt chị đỏ như vậy?”
“Đỏ sao? Không đỏ mà?” Thẩm Y Y thả Tiểu Bảo xuống, vô tội vỗ mặt.
Thẩm Vũ Hiên vừa muốn tới gần xem, nhìn thấy anh rể mình từ trong phòng đi ra, lập tức hiểu hết, trừng anh rể một cái.
Thẩm Y Y vỗ đầu anh ấy: “Mới tí tuổi, trong đầu đang nghĩ gì vậy?”
?
“Em nghĩ gì?” Thẩm Vũ Hiên rất ấm ức: “Rõ ràng em chẳng nói gì cả!”
“Chị đã nhìn thấy em trừng anh rể em rồi!” Thẩm Y Y cũng rất hùng hồn.
?
Trừng anh rể, chị anh ấy liền biết anh ấy đang nghĩ gì? Tư tưởng của chị thật đen tối!
Thẩm Vũ Hiên cũng đen tối tám lạng nửa cân với chị mình kéo ba đứa nhỏ tới, tức giận đùng đùng bỏ đi, giữa chừng Thẩm Y Y còn nghe thấy Nhị Bảo “nói nhỏ” với cậu nó: “Cậu út, cậu đừng mắng cha con trước mặt mẹ con, mẹ cũng sẽ không vui!”
“Vậy chúng ta lén lút mắng!” Thẩm Vũ Hiên “nói nhỏ”.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: “! ”
Buổi tối ngủ phân chia vốn dĩ là Thẩm Y Y cùng với mẹ cô, còn có ba đứa nhỏ ngủ trong phòng lớn.
Lý Thâm và Thẩm Vũ Hiên ngủ trong phòng nhỏ, mỗi người một cái chăn.
Nhưng không biết Nhị Bảo sao lại hợp cạ với cậu út nó, cũng chuồn tới bên phòng nhỏ.
Một lớn một nhỏ chụm lại vô cùng ồn ào, trốn trong chăn thì thầm nói chuyện…
“Nhị Bảo, trên núi chỗ các con có thú hoang không?”
“Có ạ! Cậu út, cậu muốn đi săn sao?”
“Muốn, nhưng cậu không có s.
ú.
n.
g săn!”
“Con biết nhà ai có, con có thể đi mượn giúp cậu, nhưng cậu phải hứa dẫn con theo!”
“Vậy cứ quyết như vậy nhé!”
Lý Thâm bị tiếng nói chuyện rù rì của họ ồn không ngủ được, trở người ngồi dậy, nói: “Vũ Hiên, em muốn đi săn?”
Thẩm Vũ Hiên nhìn anh không thuận mắt, không tình nguyện đáp: “Đúng vậy.
”
“Ngày mai anh đi với em.
”
Thẩm Vũ Hiên muốn nói gì, Nhị Bảo kéo anh ấy lại, hưng phấn nói: “Cậu út, cha con săn siêu lợi hại, nếu cha đi cùng chúng ta, chắc chắn có thể săn được rất nhiều rất nhiều thú!”
“Cậu cũng rất lợi hại.
” Thẩm Vũ Hiên cường điệu nói, anh ấy từng học xạ kích, thành tích rất tốt!
Đứa phản đồ Nhị Bảo này đã mặc kệ anh ấy, bò tới bên cạnh cha nó, mong đợi hỏi: “Cha, cậu út không muốn đi với cha, vậy con đi cùng cha được không?”
Lý Thâm liếc nhìn Thẩm Vũ Hiên, xoa đầu Nhị Bảo: “Bây giờ con ngủ, ngày mai cha dẫn con đi.
”
“Được ạ!” Nhị Bảo lập tức nằm xuống bên cạnh cha mình, còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thẩm Vũ Hiên: “! ”
Đi săn, dĩ nhiên người nhiều sẽ tốt hơn.
Cho nên ngày hôm sau, Lý Thâm cũng gọi cả Lý Đại Bân theo, Lý Tam Hoành mặt dày cũng đi theo, cả đoàn người rầm rộ lên núi.
Thẩm Y Y với mẹ Thẩm, còn có Tiểu Bảo không đi, bởi vì thời tiết rất lạnh, họ cũng không ra ngoài, chỉ ở trong nhà.
Mẹ Thẩm nhìn thấy trong tủ quần áo của Thẩm Y Y còn có không ít len, bèn hỏi: “Số len này con định làm gì?”
Thẩm Y Y nhìn len cô lấy dư ra; “Vẫn chưa nghĩ ra.
”
“Vậy mẹ quyết định giúp con.
” Mẹ Thẩm nói, trực tiếp lấy len ra.
Thẩm Y Y tò mò: “Mẹ, mẹ muốn lấy làm gì?”
“Làm áo len cho Lý Thâm.
” Mẹ Thẩm vuốt len nói, nói tới đây, bà lại có chút tức giận: “Con nói con, con còn nói muốn sống tốt với Lý Thâm, con đây là sống tốt sao? Hai người sống với nhau phải thông cảm lẫn nhau, anh đối tốt với em em cũng đối tốt với anh, biết không?”
?
Thẩm Y Y bị nói rất vô tội: “Con có chỗ nào không tốt với anh ấy?”
“Vậy bản thân con mặc đẹp như thế, để Lý Thâm mặc rách rưới như thế, con gọi là đối tốt với nó?” Mẹ Thẩm tức giận.
“Cái gì mà rách rưới…” Đầu Thẩm Y Y nhảy số, nhớ tới buổi sáng Lý Thâm mặc chiếc áo len cô đan cho anh, cạn lời.
Mẹ Thẩm tưởng cô đã mặc nhận, lại muốn thuyết giáo.
“Cái gì mà rách rưới, đó là áo len con mới đan cho anh ấy năm nay được không?” Thẩm Y Y phản bác.
Tuy quả thật đan không đẹp, nhưng cũng không tới mức rách rưới chứ?
Mẹ Thẩm gật đầu, tiếp tục đ.
â.
m vào tim cô: “Hóa ra là con đan, chẳng trách.
”
“! ” Thẩm Y Y: “Mẹ đan mẹ đan, mẹ mau đan đi!”
Mẹ Thẩm cười trộm, ngồi trên giường đan.
Thẩm Y Y không có việc gì làm, bèn lấy một quyển sách đọc, Tiểu Bảo thì ở bên cạnh xem sách tranh.
Mẹ Thẩm nhìn thấy, lấy làm lạ nói: “Con thế mà lại đọc sách?”
Bây giờ đã là cuối năm 73, cách thi tốt nghiệp còn khoảng bốn năm nữa, Thẩm Y Y rảnh tới nhàm chán, có thời gian liền đọc sách.
Nhưng cái này không thể nói quá rõ ràng với mẹ cô, bèn nói: “Mẹ, học học nữa học mãi.
”
Được, học học nữa học mãi!
Mẹ Thẩm gật đầu, lại hỏi: “Ba đứa nhỏ thì sao? Con định khi nào cho chúng đi học?”
“Đợi tháng chín năm sau đi.
” Thẩm Y Y nói, thôn Thanh Thủy bởi vì gần công xã hơn những thôn khác, công xã có trường tiểu học, cho nên thôn Thanh Thủy vẫn luôn không xây trường tiểu học, nếu muốn đi học thì phải đến công xã học.
Vốn dĩ tháng chín năm nay nên cho ba đứa nhỏ đi học, nhưng khi đó cô vẫn chưa quay lại, Lý Thâm lại bận đi làm, chúng nhỏ như thế còn phải đi bộ nửa tiếng đường núi đi học, Lý Thâm không an tâm lắm, hơn nữa Tiểu Bảo cũng cần người trông coi, bèn gác lại.
Nếu đi học giữa chừng cũng không phải không được, nhưng tốt nhất vẫn nên lớn một chút rồi đi.
Thẩm Y Y định mình ở nhà dạy bọn chúng, ít nhất dạy hết kiến thức lớp một, tới lúc đó trực tiếp cho chúng lên lớp hai.
Mẹ Thẩm gật đầu, trong lòng con gái có tính toán là được.
Đang nói chuyện, mẹ Lý đi tới, vừa thấy mẹ Thẩm đang đan áo len, bèn hỏi: “Sao chị lại đan áo len?”
“Haiz, đan cho Lý Thâm.
” Mẹ Thẩm nói, bây giờ họ đã rất thân, nói chuyện cũng không khách sáo như thế nữa, nói chuyện vừa nãy bà hiểu lầm Lý Thâm mặc đồ rách rưới với mẹ Lý.
Mẹ Lý vội bảo vệ Thẩm Y Y: “Bà thông gia, bà không hiểu Y Y rồi nhỉ? Nó rất tốt với Lý Thâm, không nỡ để thằng bé mặc đồ rách!”
“Phải phải phải.
” Mẹ Thẩm nói, tiếp tục chọc vào tim con gái: “Chỉ là trình độ không tốt lắm.
”
Mẹ Lý che miệng cười.
Thẩm Y Y: “! ”
Mẹ Lý nhìn một túi len to, hoàn toàn đủ đan hai cái áo len, bèn ngứa tay, xung phong cũng đan một cái cho Thẩm Y Y, thế là ngồi xuống, vừa đan vừa nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ Thẩm.
Từ chuyện lặt vặt trong thôn nói tới nhân tình phong thổ chốn thủ đô, giống như không thể nói hết vậy.
Thẩm Y Y: “! ” Cô bắt đầu hoài nghi thật ra mẹ cô và mẹ chồng không phải thật sự muốn đan áo len cho cô và Lý Thâm, chỉ là lúc nói chuyện đơn thuần muốn tìm chút việc làm mà thôi.
.