Xuân Oanh lập tức đứng dậy, nhíu mày đánh giá Trần Chiêu trước mặt, mấy ngày không gặp, sắc mặt Trần Chiêu hốc hác tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu, bờ môi khô nứt nẻ.
Xuân Oanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói.
“Ngươi đến rồi.”
Trần Chiêu đặt mông ngồi xuống ghế trong phòng Xuân Oanh, tiện tay cầm lấy ấm trà trên bàn ngửa đầu đổ xuống, Xuân Oanh muốn ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại, chỉ là trong mắt thoáng hiện qua một chút không kiên nhẫn, cuối cùng lạnh lùng hỏi.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Hai ngày trước Trần Chiêu mới đưa bạc tới, lần này nhất định không phải đem bạc tới nữa, không biết là có chuyện gì.
Trần Chiêu không trả lời Xuân Oanh, lau miệng, cười khẩy nói.
“Ngươi chỉ là một tiện tỳ, lại có thể uống trà Quân Sơn thượng hạng, quả thật là cầm bạc của gia cho, tiêu xài cũng không nương tay nhỉ!”
Cuộc đời này Xuân Oanh ham muốn nhất là hư vinh, hận nhất là xuất thân của mình.
Bây giờ Trần Chiêu nói như vậy, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của nàng ta, trong lòng Xuân Oanh lập tức nổi giận, nàng ta chớp mắt, cười rộ lên.
“Đúng vậy, nô tỳ là tiện tỳ, nhưng vậy thì gia là cái gì? Không lẽ thực sự cho rằng mình là thiếu gia con nhà phú quý? Hay vẫn nghĩ chỉ cần có Tưởng tiểu thư thì có thể trèo lên Thượng thư phủ?”
Sắc mặt Trần Chiêu trầm xuống, lời nói của Xuân Oanh vạch trần tâm tư của hắn, lại còn chói tai như vậy.
Xuân Oanh không để ý sắc mặt của hắn mà tiếp tục nói.
“Chúng ta đều giống nhau, làm nô tỳ thì đều phải xem sắc mặt của chủ tử.
Hơn nữa, gia cho nô tỳ bạc không phải là cam tâm tình nguyện sao? Hay gia cảm thấy tiền đồ của mình không đáng giá bằng chừng đó bạc?”
“Ngươi…” Trần Chiêu nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói ra mấy chữ.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“Là ngươi khinh thường ta trước, không phải sao?” Xuân Oanh cười híp mắt đi tới bên cạnh Trần Chiêu, đôi bàn tay trắng như ngọc c.hậm rãi vuốt ve cổ Trần Chiêu.
“Nhưng mà hôm nay ngươi đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Trần Chiêu bị hương thơm ngào ngạt trên người mỹ nhân phủ lên, trong lòng nhất thời có chút nhộn nhạo, thái độ lập tức hoà hoãn xuống.
“Được rồi, hôm nay gia đến là nói cho ngươi biết, gia không phải là người coi bạc như rác, ngươi muốn cả đời đi theo gia lấy chỗ tốt là chuyện không thể nào.
Chúng ta cần phải tính toán mọi chuyện rõ ràng, dù sao đây cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện.”
Xuân Oanh xiết chặt tay lại, trên cổ Trần Chiêu liền có thêm một vết móng tay đỏ tươi, nàng ta ch.ậm rãi cười nói.
“Chẳng lẽ gia ăn xong rồi lại muốn quỵt nợ? Ngươi tình ta nguyện? Rõ ràng là ngươi c.ưỡng bức ta, ngày thường ta và ngươi chưa bao giờ qua lại, mọi người từ trên xuống dưới thôn trang đều có thể làm chứng.
Ngươi muốn nói ngươi tình ta nguyện, đến công đường, ngươi cho rằng quan phủ sẽ tin tưởng lời nói của ngươi hay sao?”
Trần Chiêu biết lời này tự thuyết phục chính hắn cũng còn có chút khó khăn, cắn răng.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Xuân Oanh nhìn Trần Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, chính nàng ta cũng biết, tuy Trần Chiêu có chút bạc, nhưng hơn phân nửa nằm trong tay Trương Lan.
Chuyện này lại tuyệt đối không thể để Trương Lan biết được, Trương Lan là người rất lợi hại, đến lúc đó còn chưa chắc là ai chịu thiệt.
Dù Trần Chiêu là cây rụng tiền, cũng sẽ có ngày bị ép khô, không bằng sạch sẽ gọn gàng một chút, kiếm một vố lớn cũng không thiệt thòi.
Suy nghĩ đến đó, giọng Xuân Oanh lại càng dịu dàng hơn.
“Ta cũng không phải không hiểu chuyện, không biết lý lẽ, tốt xấu thế nào thì chúng ta cũng xem như có chút giao tình, sao ta có thể nhẫn tâm đưa ngươi vào chỗ chết.
Chỉ là dù sao ngươi cũng đã cướp mất sự trong sạch của ta, xảy ra chuyện như vậy, sau này ai còn muốn ta nữa, thế nên ngươi cũng phải cho ta một ít đền bù chứ, để sau này khi ta được ra khỏi thôn trang thì cũng còn có chỗ ở và tiếp tục sống.” Nàng ta nhẹ nhàng xoay xoay ngón tay trên trán Trần Chiêu.
“Mười dặm phố Đông có một căn nhà tứ hợp viện, ngươi mua cho ta đi.
Về sau chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai cái gì cả.”
“Ngươi điên rồi!” Không đợi Xuân Oanh nói xong, Trần Chiêu đã nhảy dựng lên, hất bàn tay của Xuân Oanh trên người hắn ra.
“Phố Đông tấc đất tấc vàng, nhà tứ hợp viện kiểu gì cũng tốn cả trăm ngàn lượng bạc, ta lấy đâu ra chừng đó bạc.
Ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi, ngươi xem ngươi là hồng bài của Di Hồng Lâu à, một đêm ngàn vàng đúng không!!!”
Xuân Oanh không giận mà lại cười.
“Tất nhiên thân thể của ta không thể so với tỷ muội ở Di Hồng Lâu được, nhưng hóa ra trong mắt ngươi tiền đồ của mình cũng không bằng trăm ngàn lượng bạc đó, ngươi không thấy mình quá hèn hạ hay sao?”
“Ngươi muốn làm gì?” Trần Chiêu hỏi.
“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, đương nhiên ngươi có thể không đồng ý với ta, nhưng sau này, chúng ta gặp nhau trên công đường đi!” Xuân Oanh lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Chiêu tức giận hất tung ấm trà trên bàn xuống vỡ vụn.
“Ngươi đừng có quá đáng!!!”
“Trần Chiêu!” Xuân Oanh vẫn không buông tha mà nhìn hắn.
“Ngươi cho hay là không cho!”
Trần Chiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hắn sớm đã nghe thấy Xuân Oanh ngang ngược vô liêm sỉ, nhưng thật không ngờ một khi bị nàng ta cuốn lấy thì lại ầm ĩ náo loạn đến tận bây giờ.
Mấy ngày trước vì hắn bán đất nên đã ầm ĩ một trận với Trương Lan rồi, bây giờ Trương Lan đã cất kỹ tất cả khế ước nhà đất, hắn cũng không thể làm gì khác được, nhưng Xuân Oanh vẫn như cũ từng bước ép sát, hắn đã sớm không còn một xu dính túi, giờ là lúc đến bước đường cùng không còn lối thoát nữa rồi.
Trần Chiêu ngẩng đầu nhìn Xuân Oanh, còn nàng ta thì nhìn hắn đầy mỉa mai, vẻ mặt cười châm biếm đó rất chướng mắt, khóe miệng vẫn còn vết son đỏ chói như một cái ký hiệu đòi mạng.
Mỹ nhân tham lam như vậy, một khi mở miệng thì luôn không biết thế nào là đủ, vì vậy bây giờ cũng không phải là lần cuối cùng, nếu nàng ta chết thì tốt rồi, nếu trên đời này không có người tên là Xuân Oanh này, hắn cũng sẽ không nhếch nhác thảm hại giống như bây giờ.
Xuân Oanh đang hả hê đắc ý vì tính toán trong lòng mình, không hề chú ý tới hai mắt của đối phương đã đỏ lên, đến lúc nàng ta nhận ra thì đã bị Trần Chiêu tàn bạo xô ngã xuống đất, nàng ta hoảng sợ muốn hét lên nhưng đã bị Trần Chiêu bịt kín mũi miệng, Xuân Oanh liều mạng giãy dụa, nhưng sức của một nữ tử dù sao đi nữa cũng không thể sánh bằng nam tử được.
“Chết đi! Tiện nhân!!!” Dĩ nhiên Trần Chiêu đã mất đi lý trí, cứ cười một cách điên cuồng như vậy.
Xuân Oanh chỉ có thể trừng to mắt nắm chặt lấy hai tay Trần Chiêu, hai chân vẫn cố gắng liều mạng đạp loạn, cho đến lúc thân thể dần đần mềm xuống, không còn hơi thở.
Trần Chiêu buông tay ra, hai mắt Xuân Oanh trừng lớn đối diện với hắn, hiện ra một loại cảm giác quỷ dị kinh khủng, Trần Chiêu chỉ sững sờ trong chốc lát, chợt phục hồi tinh thần, hắn đã giết người rồi
Hắn lảo đảo lùi về phía sau, cẩn thận chìa tay ra thăm dò dưới mũi của Xuân Oanh, rồi đặt mông ngồi phịch xuống đất, toàn thân không kiềm chế được bắt đầu run rẩy.
Sau nửa canh giờ kinh hoàng lo sợ, rốt cuộc Trần Chiêu dần dần tỉnh táo lại.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên cười khẩy rồi tiến lại gần Xuân Oanh nhổ một ngụm nước bọt lên mặt nàng ta.
“Tiện nhân, cho ngươi đối nghịch với gia!!!” Sau đó hắn nâng thân thể Xuân Oanh lên, tìm một cái bao vải lớn trong phòng, đặt thi thể nàng ta vào, rồi lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Chỉ có điều thời điểm Trần Chiêu làm những việc này, tuyệt đối không ngờ tới, trong chỗ tối có một đôi mắt chăm chú nhìn từng cử động của hắn.
Hắn tự cho là mình giết người không ai hay biết, nhưng toàn bộ lại bị người khác thu hết vào mắt..