Sáng hôm sau, bên ngoài ồn ào rôm rả, cửa bị vỗ rầm rầm, giọng điệu của Lý Mật mang theo chút nóng nảy.
“Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư!”
Tưởng Nguyễn chống người ngồi dậy, vừa kêu Bạch Chỉ đi ra xem thử, vừa nhanh chóng mặc y phục tử tế, khi phủ xong áo ngoài, một mùi máu tanh nồng đập vào mặt.
Lý Mật thấy Tưởng Nguyễn không có chuyện gì, lập tức thở phào, khẩn trương hỏi.
“Tiểu thư không sao chứ?”
Tưởng Nguyễn hồ nghi nhìn hắn.
“Đại nhân hỏi như vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao?” Dứt lời liền nhìn ra sau lưng Lý Mật, hét lên một tiếng rồi lập tức quay đầu đi, sợ hãi nói.
“Cái đó…”
Thi thể ngổn ngang nằm trên nền tuyết, máu chảy đầy đất, giống như vừa trải qua một trận tàn sát, mấy người Bạch Chỉ vội vã che trước người Tưởng Nguyễn.
Lý Mật lắc đầu.
“Đêm qua có kẻ gian tới đây, sáng nay đã thành ra thế này, ta sợ Tưởng tiểu thư gặp chuyện, cũng may là không có chuyện gì.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày.
“Vậy… Tại sao ta lại không sao?”
“Có lẽ không nhắm vào ngươi.” Lý Mật nghiêm mặt nói.
“Có thể là trả thù, may là không tổn hại đến người vô tội, nhưng ta phải ở lại điều tra, Tưởng tiểu thư, đây là chức trách của ta, xin lỗi ngươi, hôm nay ta phải ở lại đây, quãng đường còn lại không xa, để Tiểu Mã hộ tống hai người hồi kinh vậy.”
Tưởng Nguyễn vội đáp.
“Đại nhân không cần lo cho ta, chuyện này quan trọng hơn, mạng người quan trọng, án mạng xảy ra ở đây, người trong miếu cũng không tránh khỏi liên quan, không biết ta có giúp được gì hay không.”
Lý Mật thấy nàng chân thành như thế, trấn an nói.
“Tưởng tiểu thư đừng lo, chuyện này không có một chút quan hệ nào với Tưởng tiểu thư, phải điều tra kỹ càng ngôi chùa này, Tưởng tiểu thư vẫn nên lên đường sớm, đừng để trễ nãi thời gian hồi kinh.” Câu này là thật, người trong miếu điều có lý do để bị nghi ngờ, nhưng Tưởng Nguyễn là người không có điểm đáng nghi nhất.
Nàng chỉ là một vị khách qua đường tá túc lại đây một đêm thôi, với lại, những thi thể này rõ ràng là do người có võ công giết, đêm qua tàn sát như thế mà không kinh động đến người trong chùa, nói rõ người giết có võ công cao cường, càng không thể nào là bốn nữ tử yếu đuối như đám người Tưởng Nguyễn.
Đã nói đến vậy, nếu còn kiên trì muốn ở lại thì chỉ thêm phiền phức.
Tưởng Nguyễn lập tức kêu mấy người Bạch Chỉ đi thu dọn đồ đạc, theo Vương ngự sử lên xe ngựa, cáo từ Lý Mật.
Chặng đường còn lại rất ngắn, tới xế trưa, xe ngựa đã đến cửa kinh thành.
Lộ Châu chưa từng tới kinh thành, tò mò vén rèm xe lên xem, thở dài nói.
“Đây chính là kinh thành ư, lúc trước chỉ nghe người khác nói kinh thành sầm uất, hôm nay nhìn thấy, quả thật rất xinh đẹp!”
Bạch Chỉ với Liên Kiều cũng nhìn ra ngoài, hai người đã rời khỏi kinh thành năm năm, lần này trở về, trong lòng chỉ có cảm giác kích động không nói nên lời, vừa vui mừng vì Tưởng Nguyễn, vừa có cảm giác hưng phấn khổ tận cam lai* (hết khổ đến sướng)*.
Tưởng Nguyễn không kích động như các nàng, từ từ vén góc rèm lên, đúng lúc thấy một đội tuấn mã đi lướt qua, con tuấn mã kia là bảo mã, nàng cũng không kiềm được mà nhìn theo, nhưng chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ, chỉ thấy được bóng người phong thái vô song trên lưng ngựa.
Tưởng Nguyễn cười nhạt, quan sát chung quanh, đường phố ở kinh thành tấp nập, người người chen chúc, rất giống với trong ký ức.
Nhớ lại lúc đầu khi rời kinh đến thôn trang, chỉ một chiếc xe ngựa để tang, vài người hầu, cứ như vậy mà rời kinh.
Một lần đi, là cách cả một đời, khi trở lại, nàng đã không còn là nàng của ngày xưa.
Nàng ngẩng đầu lên, gió thổi nhẹ vào mặt, cảm nhận được cơn gió đông se lạnh.
Liên Kiều đang định nhắc nhở Tưởng Nguyễn buông rèm xuống để tránh bị cảm lạnh, vừa quay đầu lại, thấy biểu cảm trên mặt Tưởng Nguyễn thì không nén nổi kinh ngạc, đôi mắt của tiểu thư quá lạnh lẽo, mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng hơi thở lại vô cùng âm u, giống như ác ma trở về từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run.
Xe ngựa sắp tới cửa Tưởng phủ, Vương ngự sử liền chào từ biệt Tưởng Nguyễn, hôm nay ông vừa dâng tấu chỉ trích Tưởng Quyền, cũng cực khinh thường Tưởng Quyền, nên không muốn nhìn thấy lão ta.
Kêu Tiểu Mã đánh xe, đưa mấy người Tưởng Nguyễn về Tưởng phủ, mình thì đi trước.
Càng đến gần Tưởng phủ, mọi người càng căng thẳng, về Tưởng phủ đối với các nàng mà nói, có lẽ sinh hoạt sẽ tốt hơn, nhưng đồng thời cũng là bắt đầu tranh đấu.
Tưởng Nguyễn là người bình tĩnh nhất, trong lòng lại căm hận ngút trời, nhưng chỉ có mình nàng biết.
Tưởng phủ nằm ở con phố phồn hoa nhất kinh thành, bởi vì gã sai vặt đã thông báo, nên người Tưởng phủ phải ra nghênh đón vị đích trưởng nữ Tưởng gia này, Tưởng Quyền không có ở đây, Hạ Nghiên đích thân ra nghênh đón, cơn giận của thiên tử, lại cộng thêm lời đồn đãi từ dân chúng, chỉ khi bày tỏ sự tôn trọng hết mức đối với đích trưởng nữ này, mới có thể khiến cho phong ba lắng xuống.
Dân chúng thấy Hạ Nghiên dẫn theo nha hoàn và con mình đi ra đón, những người hiểu ngọn nguồn, đứng trước cửa Tưởng phủ, chờ xem náo nhiệt, người qua lại thường xuyên, trước cửa Tưởng phủ lại tăng thêm không ít người vây xem.
Hạ Nghiên không kêu gia đinh đuổi người đi, càng nhiều người, càng dễ thực hiện ý đồ của bà ta.
Xe ngựa chạy một lúc, rốt cuộc dừng trước cửa Tưởng phủ.
“Đại tiểu thư trở lại rồi!” Ma ma đứng cạnh Hạ Nghiên cao giọng nói, trên mặt Hạ Nghiên lập tức xuất hiện nụ cười dịu dàng.
Đám người vây xem cũng tò mò nhìn xe ngựa, hành động của Tưởng Nguyễn ở trên công đường đã truyền khắp kinh thành, tất cả mọi người đều muốn gặp đích trưởng nữ số khổ của Tưởng gia này, xem xem dáng dấp của nàng ra sao.
Hai nha hoàn nhanh chóng bước xuống xe ngựa, một nha hoàn vén rèm lên, một nha hoàn khác thì vươn tay, muốn đỡ người trong xe.
“Đại tỷ!” Một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên, một thiếu nữ bạch y đi ra từ cửa lớn Tưởng phủ, thiếu nữ này khoảng chừng mười tuổi, dung mạo quốc sắc thiên hương, thướt tha như nét vẽ thủy mặc, đôi mắt tuyệt đẹp như chứa những đám mây, bạch y thêu hoa bách hợp, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đầy đặn như hoa anh đào, đẹp nhất là nốt ruồi nhỏ dưới mắt, làm rung động lòng người, tựa như tiên nữ trên trời.
Trên người không có đồ trang sức gì, chỉ có hai dây gấm buộc trên tóc, khiến lòng người cảm thấy dịu dàng, xinh đẹp thoát tục.
Có người lập tức nhận ra, đối với vị đích trưởng nữ không được sủng ái trong Tưởng phủ, người biết tên Tưởng Nguyễn lác đác không được bao nhiêu, nhưng đại danh của Tưởng Tố Tố trong kinh thành, không ai không biết.
Viên minh châu của Tưởng gia, dung nhan tuyệt sắc động lòng người, tài năng xuất chúng, là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành.
Có tiểu mỹ nhân tuyệt sắc này xuất hiện, người nhìn về phía xa ngựa cũng giảm bớt.
“Tiểu thư từ từ thôi ạ.” Trong xe ngựa đột nhiên vang lên giọng nói thanh thúy.
Ngay lúc ấy, một bàn tay như ngọc đưa ra ngoài.
Bàn tay trắng nõn như ngọc, không tới một nắm, mềm mại không xương, chỉ là một bàn tay, nhưng không biết sao, lại khiến người ở đây tâm thần rung động, những ánh mắt bị Tưởng Tố Tố hấp dẫn, lại lần nữa quay trở lại xe ngựa..