Mùa hè khắc nghiệt của Đại Cẩm năm nay dài đằng đẵng.
Bởi vì chiến hỏa ảnh hưởng, khiến không khí như biến thành sa mạc, không có một chút sự sống.
Người của Tuyên Ly cuối cùng cũng lui khỏi kinh thành, tới bên cửa thành, suy cho cùng yếu vẫn không địch lại mạnh.
Thủ hạ của Tuyên Phái không thiếu võ tướng, già có bốn người cha con Triệu Quang phủ Tướng quân, trẻ tuổi có chiến thần Tưởng Tín Chi kiêu dũng thiện chiến, văn có Lâm Úy Liễu Mẫn, võ có Tiêu Thiều và mấy trăm ngàn Cẩm y vệ.
Người của Tuyên Ly ráo riết bỏ chạy, khí thế của Tưởng Tín Chi và Cẩm y vệ hung mãnh nhất, tàn bạo gần như gió cuốn lá thu, lúc đối đầu với đội quân của Tuyên Ly, rõ ràng số người ngang sức ngang tài, vậy mà có lúc thậm chí xa xa không kịp, cuối cùng, gần như một bên tàn sát.
Tiêu Thiều xưa nay quen một chiêu giết chết, trong mắt Cẩm y vệ kẻ địch không phải kẻ địch, chỉ có thể trở thành con mồi, vì vậy tàn sát là bản năng.
Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân khiến Tưởng Tín Chi và Tiêu Thiều điên cuồng như vậy, vì Tuyên Ly bắt Tưởng Nguyễn, hơn nữa còn hại chết nàng.
Tuyên Ly cam tâm làm ra quyết định này, ước chừng vì có Tưởng Nguyễn trong tay nên mới nắm chắc như vậy.
Chỉ cần Cẩm y vệ không ra mặt, người của Tuyên Phái chỉ có thể đánh ngang tay với hắn.
Nào ngờ âm mưu cuối cùng của Nguyên Xuyên, kéo theo Tuyên Ly vào, vì vậy hoàn toàn trở thành tử thù của Tiêu Thiều, mà người đối nghịch với Cẩm y vệ, trên đời này, vốn sẽ thêm nhiều khó khăn.
Cộng thêm triều đường có Tuyên Phái trấn giữ, xử sự gọn gàng lưu loát, ngay cả những người chưa chắc chắn, lòng ôm may mắn giữa trận chiến đoạt đích, cũng đều bị Tuyên Phái xử lý từng người một.
Tuyên Phái ra sức nâng đỡ bề tôi trung thành, trong đó không thiếu tâm phúc thuở ban đầu, cậu thưởng phạt phân minh, những hành động tính sổ cũng khiến triều thần ý thức được, thiên tử thiếu niên này không phải đèn cạn dầu, nhất cử nhất động của triều thần đều bị cậu nhìn trong mắt, chỉ là xưa nay không động đến mà thôi.
Chẳng qua dù chiến sự có kịch liệt thế nào đi nữa, tin thắng lợi thường xuyên truyền về.
Người trong cuộc, bất kể hoàng đế hay phủ tướng quân, Tưởng Tín Chi hay Tiêu Thiều, đều không có chút vui sướng nào.
Nhất là Tiêu Thiều, ngày ngày lạnh băng làm việc, lạnh băng ăn cơm, tính cách càng lạnh lẽo hơn xưa nhiều lắm, dường như vạn vật trong thiên hạ, không còn gì có thể lọt vào mắt hắn nữa.
“Vẫn không có tin tức sao?” Lâm quản gia, bây giờ là tân thần triều đình, Lâm Úy nhìn Tiêu Thiều đứng trong lương đình không biết đang suy nghĩ gì, hỏi người bên cạnh.
Tề Phong lắc đầu, mấy ngày nay, Tiêu Thiều chưa từng từ bỏ tìm kiếm tung tích Tưởng Nguyễn.
Cẩm y vệ mọi nơi đều nhận được thông báo, tìm kiếm quy mô lớn đều không có kết quả, hoặc đại biểu cho một điều gì đó.
Tiêu Thiều là một người lý trí tĩnh táo, không thể không biết điểm này, nhưng hắn kiên trì cho rằng Tưởng Nguyễn vẫn chưa chết.
Ban đầu các Cẩm y vệ muốn tìm một ít tro cốt từ đám phế tích, thay Tưởng Nguyễn lập mộ, bị Tiêu Thiều nhìn thấy, giận không kìm được, cuối cùng phá nát ngôi mộ chôn áo mũ đó, sau đó mạnh tay trừng phạt những Cẩm Y vệ tự ý chủ trương kia, từ đó, không ai dám nhắc đến mấy chữ tung tích của Tưởng Nguyễn trước mặt Tiêu Thiều nữa.
Đáng thương biết bao, tình thâm không thọ, nếu Tiêu Thiều kiên trì nuôi hy vọng, bọn họ có thể làm gì được đây? Chẳng qua một người mãi nuôi hy vọng, khiến người khác nhìn mà cảm thấy thương cảm.
Lâm Úy thở dài, nói.
“Đi thôi.” Đang định rời khỏi, lại thấy mấy người Cẩm Nhị chạy tới, vẻ mặt hết sức kích động, đang cầm thứ gì đó, quên cả sử dụng khinh công, vội vàng chạy tới, miệng hét ầm lên.
“Chủ tử, chủ tử, có tin tức rồi!”
Tề Phong và Lâm Úy đồng thời ngẩn ra, ngay sau đó lập tức bước nhanh hướng về phía hai người, Tiêu Thiều quay đầu, Cẩm Nhị kích động không để ý lễ chủ tớ, Tề Phong và Lâm Úy vừa tới gần, đã nghe thấy giọng nói kích động của Cẩm Nhị.
“Thiếu chủ, có người phát hiện trang sức của Thiếu phu nhân trong cửa hàng ở thành Nam!”
Tưởng Nguyễn khâu một kim cuối cùng, đưa chỉ lên miệng cắn đứt, thuần thục cột nút, nàng làm rất rành tay, Quế tẩu nhìn thấy cũng phải tán dương, còn nói nàng thân là tiểu thư đại hộ da thịt trắng mềm, chắc hẳn ngày thường không làm qua việc nặng gì, ai ngờ tay nghề may xiêm y lại tốt đến vậy, so với thợ may trong thôn còn giỏi hơn.
Tưởng Nguyễn cười, nàng từng sống ở điền trang một thời gian dài, khi đó mỗi ngày đều phải may vá thêu thùa, tất nhiên tay nghề giỏi hơn nhiều.
Sau khi trở lại phủ thượng thư nàng rất ít đụng tới kim chỉ, chẳng qua bây giờ nghĩ tới bé con trong bụng lòng nàng tràn đầy vui mừng, vui vẻ thêu thùa.
Làm từ ngày xuân đến ngày hè, làm thêm ít đồ ngắn ngày hè, đều là vải bông, sờ rất êm tay.
Quế tẩu nói.
“Mặc dù may rất đẹp, nhưng Nguyễn nương tử vẫn đừng làm quá nhiều, cô sắp lâm bồn rồi, đừng để xảy ra sơ xuất.
Mấy ngày gần đây cứ nghỉ ngơi cho khỏe, thời tiết dần nóng hơn, mấy việc này cứ giao cho ta đi.” Tẩu nhìn bụng Tưởng Nguyễn, yêu thích không buông tay sờ một cái.
“Nhìn bụng lớn thế này, nhất định là một tiểu tử mập mạp.”
Tưởng Nguyễn cúi đầu nhìn bụng mình, đưa tay sờ một cái, dường như có thể cảm giác được bé con đang đá mình.
Cuộc sống ở đây ung dung hơn thế giới bên ngoài nhiều, có lẽ vì nơi đây hẻo lánh, lại ngăn cách với đời, người nơi này sống không tính toán, bất luận thế nào, nơi này rất thích hợp để nàng dưỡng thai.
Ngay lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền tới âm thanh trách móc, hình như còn có tiếng khóc sụt sùi, Tưởng Nguyễn và Quế tẩu đều ngẩn ra, nhìn Đại Sơn kéo Tiểu Sơn tới, Tiểu Sơn rũ đầu, mặt còn nước mắt.
“Làm sao vậy?” Quế tẩu hỏi.
“Đại Sơn, có phải con lại bắt nạt Tiểu Sơn không?”
“Mẹ, con không có bắt nạt Tiểu Sơn!” Nét mặt Đại Sơn tức giận, nhìn Tiểu Sơn nói.
“Tự đệ nói cho mẹ và Nguyễn nương biết, đệ đã làm ra chuyện gì!”
Quế tẩu và Tưởng Nguyễn hai mắt nhìn nhau, chuyện này lại có liên quan với Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn mỉm cười.
“Đại Sơn ngươi đừng vội, Tiểu Sơn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi như vậy sẽ hù dọa cậu bé.
Tiểu Sơn, đã xảy ra chuyện gì?” Nàng sống ở đây mọi thứ đều nhờ nhà Quế tẩu, hai huynh đệ Đại Sơn vốn là ân nhân cứu mạng của nàng, đối xử vói nàng vô cùng chân thành, có qua có lại, vốn nên cảm kích người ta.
Chẳng qua bây giờ nàng không thể báo đáp họ được.
Tiểu Sơn vừa nghe, “oa” một tiếng khóc lớn, càng khiến Tưởng Nguyễn khó hiểu, Đại Sơn thở dài, thẹn đỏ mặt đứng trước mặt Tưởng Nguyễn, thi lễ với Tưởng Nguyễn, nói.
“Xin lỗi Nguyễn nương tử, tiểu tử này trộm đồ trang sức của cô, cầm đi đổi bạc.”
Quế tẩu đứng bật dậy, thay đổi sắc mặt nhìn Tiểu Sơn, cả giận nói.
“Tiểu Sơn! Bình thường mẹ dạy con thế nào? Chúng ta không trộm không cướp, không làm chuyện trộm gà trộm chó, sao con lại như vậy, con không sợ phụ lòng cha con sao!” Quế tẩu vừa nói vừa giận đến hốc mắt đỏ lên, gần như sắp rơi lệ, cũng bị tức đến không chịu nổi, đưa tay định đánh Tiểu Sơn.
“Quế tẩu chớ tức giận.” Tưởng Nguyễn vội vàng khuyên nhủ, vì mang thai nên nàng không trực tiếp ngăn cản, nói.
“Tiểu Sơn chắc chắn không phải cố ý.
Trước hết nghe cậu bé nói đã.”
Tiểu Sơn ậm à ậm ừ nói.
“Bà nội của Quỳnh Hoa bị bệnh, cần thuốc quý để kéo dài tính mạng, Vương đại phu không có thứ thuốc kia, trong kinh thành mới có.
Nhà Quỳnh Hoa nghèo, không lấy ra được số tiền lớn như thế, con, con thấy đồ trang sức của Nguyễn nương tử có lẽ đáng tiền, nên mới trộm đi.
Nhưng chỉ cần con còn sống, sau này chờ con có tiền, nhất định sẽ chuộc về cho Nguyễn nương tử.”.