Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần


Editor: Fuurin
Rừng rậm xưa nay vốn yên tĩnh, nhưng hôm nay, khi các sinh viên tới đây, nó đã bị phá vỡ hoàn toàn, vì vẫn chưa tới giờ đi ngủ theo quy định, nên các sinh viên vốn hưng phấn cả một ngày dường như không hề có ý nghĩ đi ngủ sớm, nơi nơi đều là tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Trong một lều trại, Tô Kỳ cầm vài tờ giấy, nhếch môi cười.

"Xì, để xem bọn họ trụ được bao lâu." Tô Kỳ cười nhạo, tâm trạng của cô ta hiện giờ cực kỳ tốt, sự phẫn nộ và bực mình khi biết món ăn của hai người Tiếu Minh Dụ làm rất được hoan nghênh đã không cánh mà bay.

Nghĩ đến bây giờ trong tay bọn họ có danh mục thức ăn ở chợ thức ăn, còn có cả thực đơn tương xứng, hoàn toàn có thể đánh bại hoàn toàn hai người đó, trong lòng cô ta liền không ngừng thích thú, mỗi lần nhìn thấy đồ vô dụng Tiếu Minh Dụ và con bé quỷ nghèo kia nghênh ngang trước mặt mình, cô ta đều cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, phân công nhau ra mà hành động, tranh thủ mua nguyên liệu nào cũng phải đầy đủ số lượng, lúc đó chúng ta mới có thể thoải mái mà thể hiện bản lĩnh.” Tô Kỳ nói.

Trong mắt cô ta, sở dĩ hôm nay thất bại dưới tay Tiếu Minh Dụ và Sở Sở là do trong tay bọn họ không có đủ nguyên liệu nấu ăn, hoàn toàn không phải vì vấn đề tay nghề không bằng.

Lí Tố buông máy liên lạc trong tay xuống, im lặng một lát rồi nói: “Tô Kỳ, sau này nếu không có việc gì, thì đừng đi trêu chọc hai người kia nữa."
Tô Kỳ vừa nghe, sắc mặt lập tức xấu đi, hôm nay Lí Tố đã hai lần khiến cô ta mất mặt trước mặt hai người kia, bây giờ lại còn bảo cô ta không được đi va chạm với họ nữa, cô ta có ý gì chứ? Đúng, cô ta biết, Lí Tố và Lâm Khải Lệ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình nghĩa trong đó người khác không thể nào so sánh nổi.

Nhưng là, một mình Lâm Khải Lệ thì thôi, còn chuyện của cô ta, Lí Tố dựa vào đâu mà nói này nói nọ!
Trong phút chốc, Tô Kỳ không đáp lại, bầu không khí trở nên đông cứng.

"Haiz, chị Lí Tố, hai người làm gì vậy? Bình tĩnh nói chuyện nào.” Trình Tang thấy cả hai đều lặng thinh, đành đứng ra giảng hòa, một nữ sinh nhỏ nhắn ngồi bên cạnh cô ta dường như cũng đồng ý, gật đầu liên tiếp.

Nhìn kỹ mới thấy, hai người này chẳng phải là hai người ghé sạp Sở sở đầu tiên lúc nãy sao.

Nhìn hai người già dặn nhiều kinh nghiệm là Trình Tang và Lâm Tử Nhu trước mặt, Tô Kỳ lại nhìn sang Lí Tố, trong lòng thầm cân nhắc, cô ta không thể khiến quan hệ của cả hai quá căng thẳng, điều này chẳng những là vì Lâm Khải Lệ sau lưng bọn họ, còn càng vì quan hệ hợp tác hiện tại nữa, có thể nói là cùng vinh cùng nhục.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Kỳ dịu lại, che miệng cười nói: "Tôi chả thèm quan tâm hai người bọn họ, hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta phải giành được suất tham gia kỳ thi đầu bếp sơ cấp mới đúng."
Lúc này Lí Tố mới lẳng lặng mở miệng: "Cậu hiểu là tốt rồi."
Biểu cảm không cho là đúng xuất hiện trên khuôn mặt Tô Kỳ, nhưng cô ta không nói gì thêm nữa.

"Chị Lí Tố, nếu ngày mai chúng em tới trễ, chị nhớ phải chừa món ngon cho chúng em đó.” Nghĩ đến việc hôm nay vuột mất thức ăn ngon, Lâm Tử Nhu lập tức làm nũng với Lí Tố.

Nhìn Lâm Tử Nhu, người có khuôn mặt không cảm xúc như Lí Tố cũng phải nở nụ cười, nói: “Chỉ có em làm tham ăn, cũng đâu phải là chưa từng ăn đâu."
"Không thể trách em được nha, tại món ăn chị làm ngon nhất mà.” Lâm Tử Nhu tinh nghịch lè lưỡi.

Lúc Tô Kỳ nghe thấy hai từ “ngon nhất”, vẻ u ám bỗng nhiên lóe lên trên khuôn mặt cô ta.

Lâm Tử Nhu và Trình Tang là sinh viên khoa Cơ Giáp (*), không ở chung với nhóm Lí Tố, cho nên ngồi chơi một hồi hai người liền tạm biệt mọi người trở về chỗ ở của mình ngủ.
*Ed: trước đây khi edit mình không tìm được từ phù hợp nên để nguyên là Ky Giáp, giờ mình sẽ chuyển sang Cơ Giáp nhé.

Có thời gian mình sẽ beta lại toàn bộ sau, mong các bạn thông cảm.

Hai người kia vừa đi, trong lều lập tức trở nên yên lặng, Lí Tố lạnh nhạt nói với Tô Kỳ: “Muộn rồi, đi nghỉ sớm chút đi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp."
Tô Kỳ cười lạnh trong lòng, Lâm Tử Nhu là em họ của lLam6 Khải Lệ, Trình Tang là em gái Trình Tiền Khởi, Lí Tố cô tính toán quá rõ ràng rồi nhỉ, thật đúng là coi ai cũng là đồ ngu cả sao!
Trong lúc đó, trong lều trại chuyên dụng của giáo viên, mấy vị giáo sư đang nghiêm túc ngồi quanh một cái bàn.

Trình Tiền Khởi cẩn thận lấy miếng đá đánh lửa nho nhỏ kia ra, nói với những người khác: “Chính là thứ này, mặt ngoài nhìn không ra là chất liệu gì, nhưng lửa thật sự được nó tạo ra, tôi đề nghị trước tiên hãy làm xét nghiệm thành phần, để xem xem nó có chỗ nào thần kỳ."
Những người khác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trình Tiền Khởi cầm lấy máy liên lạc, nhanh chóng bấm vài cái, rất nhanh sau đó liền có vài người mặc áo blouse trắng tiến vào mang miếng đá đi.

Tiếp theo đó, Trình Tiền Khởi lấy ra một máy chiếu cắm vào màn chiếu, tất cả sinh viên khoa nấu ăn chiều nay đều xuất hiện trên màn hình.

"Đây là màn thể hiện của tất cả sinh viên khoa Nấu Ăn chiều nay,” Trình Tiền Khởi cười nói: “Mọi người cẩn thận xem xem thế nào?"
"Đây là lần thực tập đầu tiên của khoa chúng ta, mọi người biểu hiện cũng khá, dù sao thì lý thuyết lúc nào cũng cách một khoảng so với thực hành, đại bộ phận sinh viên có thể khắc phục sự lóng ngóng hoảng loạn lúc đầu, nhanh chóng thuần thục thi triển kĩ năng đã coi như không tệ rồi." Một lát sau, một vị nữ giáo sư trẻ tuổi nói đầu tiên.

Trình Tiền Khởi gật đầu phụ họa, "Tôi cũng thấy thế, nhưng còn có một vài sinh viên cá biệt cần chúng ta chỉ bảo thêm.” Nói xong, ngón tay chỉ vào một vài sinh viên có trên màn hình.”.

“Mặt khác, tôi cảm thấy còn có thể nêu gương một vài cá nhân điển hình, cổ vũ bọn họ cũng như khiến những người khác nhìn vào đó để thêm cố gắng."
"Ừm, tôi thấy vài bạn này làm rất khá, đã kết hợp rất nhuần nhuyễn những tri thức lí luận và thực tiễn với nhau, đương nhiên là bây giờ thứ mà họ còn khiếm khuyết chính là kinh nghiệm.” Một nam giáo sư đeo kính nhìn danh sách, nói ra một vài cái tên.

"Tốt lắm, nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa, thì chúng ta sẽ thông qua danh sách này.” Trình Tiền Khởi nhìn một vòng xung quanh rồi nói.

Lúc này, một vị giáo viên nam gầy yếu chần chờ nói: “Tư Đồ Sở Sở này có vẻ không phù hợp lắm nhỉ?"
Ánh mắt Trình Tiền Khởi hướng sang vị giáo viên kia, nhướng mày hỏi: “Thầy Lí, xin hỏi lý do của thầy là?"
"Chắc chắn mỗi vị đang ngồi đây đều biết về sự kiện ăn cắp lúc trước, tuy rằng cuối cùng giáo sư Phó Đan Phi không truy cứu trách nhiệm, nhưng sự việc vẫn được truyền đi rất huyên náo, vấn đề về đạo đức nặng như vậy, tôi cảm thấy việc lập em Tư Đồ Sở Sở làm ví dụ điển hình là không thể được."
Thầy Lí vừa dứt lời, vị giáo viên nữ đã lên tiếng đầu tiên hồi nãy lập tức phản bác: “Tôi phản đối, điều này là không công bằng đối với em Sở Sở, không thể vì em ấy phạm sai lầm một lần, đã vĩnh viễn không cho em ấy cơ hội sửa đổi và bù đắp, hơn nữa mọi người cũng đã chứng kiến, em ấy nấu ăn rất tốt, đủ để trở thành tấm gương điển hình."
Lời của giáo sư nữ được mọi người liên tục tán thành, Trình Tiền Khởi cũng có ý khen ngợi, nói: “Đúng vậy, đương nhiên, nếu thầy Lí vẫn còn ý kiến, chúng ta lập tức tiến hành bỏ phiếu giải quyết."
Tuy thầy Lí còn có chút không phục, nhưng thấy mọi người đồng ý cả, cũng không cam tâm nói: “Không có ý kiến gì cả."
Vì tất cả mọi người đều nhất trí, vấn đề được giải quyết rất nhanh chóng.

Trình Tiền Khởi hài lòng bố trí các nhiệm vụ tiếp theo.

"Tít tít tít…” Lúc này, máy liên lạc của Trình Tiền Khởi reo lên, anh ta cầm lấy nhìn xem, sau đó lập tức ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Kết quả kiểm tra đã có rồi đây."
Nói xong liền truyền tài liệu lên màn hình.

Nhìn thấy danh sách những cái tên xuất hiện trên màn hình, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

"Đây là…đây là…” Giáo sư đeo kính sửng sốt, rồi bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Silic? Thành phần này không có khả năng có thật được! Có phải là kiểm tra nhầm rồi không."
"Đúng vậy, mọi người nhìn xem, một loạt các số liệu còn lại còn có cả các loại vật chất không rõ tên nữa." Nữ giáo viên cũng nói.

Những người còn lại cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Nhìn mọi người đang tỏ ra ngạc nhiên, Trình Tiền Khởi vừa vô thức gõ bàn vừa nói: “Chuyện này là từ tôi thêm vào, tình huống cụ thể tôi sẽ báo cáo trực tiếp cho bộ phận nghiên cứu khoa học của trường."
Mọi người đồng loạt tỏ vẻ đồng ý, tảng đá nhìn có vẻ bình thường này vậy mà lại kiểm tra ra là có silic, vậy thì việc tiếp theo đã không còn nằm trong phạm vi của họ nữa rồi.

Đêm đã khuya, âm thanh máy móc vang lên khắp khu trại, lặp đi lặp lại: “Đã đến giờ đi ngủ.” Bầu không khí náo nhiệt trở nên yên tĩnh lại, mọi người vốn đã mệt nhọc cả ngày nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Mặt trời vừa mọc lên, một ngày mới bắt đầu nơi rừng rậm.

Vì tối hôm qua ngủ sớm, nên Sở Sở tỉnh dậy rất nhanh, thấy Tiếu Minh Dụ còn đang say giấc cũng không vội gọi cô ấy dậy mà khoanh chân ngồi trên giường tu luyện tinh thần lực.

Gần đây nhờ rèn luyện nhiều nên tinh thần lực của cô có tiến bộ không nhỏ.

Khoảng sáu bảy giờ, cả trại bắt đầu lục tục thức dậy, Sở Sở vẫn ngồi yên trên giường không nhúc nhích, bữa sáng không cần sinh viên khoa nấu ăn bọn họ làm, vì trường học đã quy định sẵn là tất cả bữa sáng đều sẽ được giải quyết bằng dịch dinh dưỡng.

Chờ sau khi Tiếu Minh Dụ tỉnh dậy, hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra chợ nguyên liệu, nếu hôm nay mà đến trễ e là một tí đồ thừa cũng không có mà mua mất.
Nhưng đúng lúc này, khi nhìn thấy đám người Tô Kỳ đi tới từ phía đối diện, Sở Sở không thể không cảm thán một câu, quả thật là “Oan gia ngõ hẹp” mà.

Rất nhanh sau đó, hai nhóm người lập tức “chạm trán” ngay phía chỗ rẽ để ra khỏi khu trại, Tô Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn Sở Sở và Tiếu Minh Dụ, sau đó nhanh chóng vượt lên dẫn đầu đi ra ngoài, lúc cô ta đi ngang qua còn cố ý cách Sở Sở vô cùng gần, để cố gắng huých vào bả vai cô một cái.

Sở Sở né ra theo bản năng, nhưng dưới chân bỗng dưng bị trợt, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, thế là cả cơ thể ngã xuống.

"Sở Sở!" Tiếu Minh Dụ hoảng hốt kêu lên.

Sở Sở không thể khống chế được phương hướng té ngã của bản thân, thế là trong cái khó ló cái khôn, cô xuất ra tinh thần lực, ngưng tụ lại thành từng tia, sau đó chống xuống mặt đất, cuối cùng trong phút nguy cấp cũng ổn định được cơ thể.

"Sở Sở, cậu không sao chứ!” Tiếu Minh Dụ nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô.

"Không sao!" Sở Sở lập tức trả lời, sau đó cầm tay Tiếu Minh Dụ, kéo cô đi lại gần Tô Kỳ đang đi ở phía trước.

"Chó ngoan không cắn càn.” Sở Sở dắt tay Tiếu Minh Dụ lớn tiếng nói với theo từ phía sau lưng Tô Kỳ.

"Phụt!" Sở Sở vừa dứt lời, phía sau còn có người không khách khí mà bật cười.

Cười rất đúng lúc nha! Sở Sở thầm khen, thật ra lúc nói câu này cô còn đang sợ người khác nghe không hiểu đó.

Tô Kỳ thẹn quá hóa giận, quay đầu nhìn về phía người vừa phát ra tiếng cười, vừa nhìn thấy là Trình Tiền Khởi mà mọi người trong khoa đều quen thuộc, lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lí Tố, bước chân lập tức cứng ngắc, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi sân.

Trốn mất nhanh vậy á? Sở Sở nhướng mày, điều này không giống với phong cách của cô ta nha! Nhưng mà cô cũng không có thói quen đánh rắn dập đầu, nên cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà bước đi.

"Tư Đồ Sở Sở, em theo thầy đi lại đây một lúc.” Phía sau lưng truyền tới giọng nói của Trình Tiền Khởi, thậm chí từ trong đó còn nghe ra được ý cười.
----- Hết chương 34 -----.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui