Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần


Editor: Fuurin
*Ed: Cảm thấy bản thân đã tự lập kỉ lục đăng chương mới rồi ????????????
Sở Sở vừa tiến vào lều đã chú ý tới Phương Tử Sênh, nhưng không phải vì cậu trông rất nổi bật.

Mà là vì Phương Tử Sênh đang ngồi ngay chỗ cửa ra vào, hơn nữa thấy cô còn nháy mắt liên tục, khiến người ta cảm thấy rất buồn cười, Sở Sở nén cười gật đầu nhẹ với cậu.

Phương Tử Sênh vừa giao lưu bằng mắt với Sở Sở vừa nghĩ thầm: “Chẳng lẽ thầy cô gọi bọn họ tới để ăn cơm à?”
Sở Sở nhìn chung quanh một chút, lều giáo viên rộng rãi hơn lều cho sinh viên ở, ở chính giữa bày một cái bàn họp có thể ngồi được ít nhất mười người, nơi hiện tại đang ngồi vừa đủ hai mươi người, ánh mắt Sở Sở lần lượt lướt qua từng người một, rồi chọn vị trí bên cạnh Phương Tử Sênh ngồi xuống.

Toàn thể đều là sinh viên khoa cơ giáp, bỗng nhiên có hai sinh viên khoa nấu ăn lọt vào, nên hai người vô cùng vô cùng nổi bật, mấy người Sở Sở vừa vào cửa, thì tầm mắt mọi người đã dính lấy, dường như muốn từ trên người cô tìm tòi ra thứ gì đó vậy.

"Sao các cậu cũng đến đây thế.” Phương Tử Sênh nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi, dù cậu đã cố gắng đè tiếng thật nhỏ, nhưng ở giữa một căn phòng yên tĩnh, hơn nữa sinh viên hệ cơ giáp ai mà không tai thính mắt tinh cơ chứ, thế là thoáng chốc, ánh mắt mọi người lại đảo tới đảo lui giữa hai người.

"Lát nữa cậu sẽ biết.” Sở Sở thần bí nói.

Phương Tử Sênh nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều dính lên hai người bọn họ, thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt mờ ám và nụ cười xấu xa của tổ trưởng tổ ba và tổ một dành cho cậu, không khỏi trợn trắng mắt, cái đám này lại nổi máu bà tám bậy bạ lên nữa rồi đây!
Vào lúc hai người Sở Sở ngồi xuống được một lát, thì Tô Kỳ và một cô gái mà Sở Sở không biết cũng song song đi đến.

Ánh mắt Tô Kỳ lướt qua, thấy Sở Sở và Tiếu Minh Dụ liền nở nụ cười khinh thường, rồi ngồi xuống một chỗ trống đối diện hai người.

Đại khái khoảng năm phút sau, Trình Tiền Khởi dẫn đầu bước vào, theo sau là năm giáo viên, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.

Trình Tiền Khởi ngồi xuống vị trí trung tâm của bàn họp, cười nói: “Tất cả ngồi xuống đi, các em có biết vì sao hôm nay mình được gọi đến đây không?"
Hai mươi sinh viên khoa cơ giáp cùng lúc lắc đầu.

"Hôm nay, các bạn học thuộc khoa nấu ăn là Tư Đồ Sở Sở, Tiếu Minh Dụ, Tô Kỳ và Trần Mĩ Mĩ tiến hành một cuộc thi nấu ăn, hiện giờ thành phẩm đã làm xong, nên thầy cô muốn gọi các em đến làm giám khảo.” Trình Tiền Khởi cố ý chậm rãi nói ra mục đi bọn họ đến đây lần này.

Vốn cho rằng bản thân đã đói bụng lại còn phải đi họp cái giống gì đó, kết quả cuối cùng lại phát hiện ra bọn họ đến để thưởng thức món ngon, nhóm tổ trưởng quả thật giống như là kẻ phạm tội tử hình nay lại giành được tự do vậy, lập tức ào ào mở miệng nói: “Không thành vấn đề thưa thầy, em am hiểu nhất chính là nhấm nhám món ngon đó ạ."
Cái đám ranh con này! Trình Tiền Khơi cười lắc đầu, quay sang nói với nhóm Sở Sở: “Người đã đến đông đủ rồi, mang món ăn lên đi."
Trình Tiền Khởi vừa dứt lời, Tô Tỳ đứng lên ngay, nói: “Để em giới thiệu các món ăn của mình trước ạ."
Trình Tiền Khởi nhìn sang Sở Sở, thấy cô không có ý kiến gì thì gật đầu nói: “Bắt đầu đi."
Tô Kỳ đắc ý nhìn Sở Sở và Tiếu Minh Dụ một cái, lấy ra nút không gian, “Đây là cải trắng chua cay, gà nướng, cá Tát Kéo kho tàu,…"
Các món ăn cuồn cuộn được đưa ra ngoài, không chỉ mọi người, mà cả sở Sở cũng cảm thấy lắp bắp kinh ngạc, cô không ngờ là Tô Kỳ làm nhiều thứ như thế, thậm chí còn có cả cá nữa.

Đến khi Tô Kỳ giới thiệu xong hoàn toàn, thì các món ăn đã tràn cả một phần ba bàn họp, Sở Sở đếm thấy cũng phải có tận hai mươi món khác nhau.

Bởi vì cần phải chấm điểm trước, cho nên dù đang rất đói, nhưng mỗi món các sinh viên cơ giáp chỉ gắp một đũa để nhấm nháp thưởng thức mà thôi.

"Ừm, ngon, vị giống y như lúc tôi ăn ở nhà.” Một giọng nói hùng hồn vang lên đầu tiên.

Sở Sở giương mắt nhìn sang, chỉ thấy là một nam sinh diện mạo cục mịch, lúc này đang gắp một đũa thịt cá kho cho vào miệng.

Giọng nói của cậu ta dường như đã đánh vỡ bầu không khí im lặng, mọi người lập tức sôi nổi lên.

"Món cải trắng chua cay này ngon đấy, chua chua cay cay, ăn rất bắt miệng.” Một nữ sinh lên tiếng.

"Gà nướng cũng được đấy, thịt tươi mềm, khá là ổn."
...!
Tô Kỳ nhìn mọi người trước mắt trở nên sôi nổi vì những món cô ta nấu, khuôn mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Tuy rằng rất muốn lùa hết tất cả những thứ còn dư lại vào miệng, nhưng nhóm tổ trưởng khoa cơ giáp chưa từng quên nhiệm vụ cảu bản thân khi đến đây, sau khi nếm xong mỗi một món ăn liền dừng đũa, chờ những món tiếp theo.

Sở Sở thấy ánh mắt của Trình Tiền Khởi nhìn sang, cô hít một hơi đứng lên, lấy món ăn mà bản thân đã chuẩn bị sẵn ra.

Đầu tiên là gà ăn mày, vì muốn giữ nguyên nhiệt độ, Sở Sở không đập vỡ bùn ra, cho nên khi nó xuất hiện trên bàn, mọi người trợn tròn mắt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không hiểu thứ này là thứ gì.

Sở Sở nhìn mọi người một lượt, rồi mới nói: “Đây là gà ăn mày.” Nói xong cô lấy ra một cái muôi to, đập bể lớp bùn bên ngoài, sau khi lớp bùn bong ra, trọn vẹn một con gà được bọc trong lá sen hiện ra trước mặt mọi người, những người ngồi gần Sở Sở lập tức bắt đầu ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đặc biệt là Phương Tử Sênh.

Sở Sở thuần thục bóc lá sen ra, mùi thơm đậm đà lập tức tản ra bốn phía.

Sở Sở đang định mở lời nhờ người giúp mình chặt gà, thì Phương Tử Sênh ngồi bên cạnh nói: “Để tôi giúp cho."
Phương Tử Sênh lấy dao quân dụng tùy thân ra, lưu loát vung lên vài lần, con gà ngay lập tức được cắt thành từng miếng đặt ngay ngắn trong đĩa.

Dùng dao thật giỏi! Sở Sở thầm khen, nói: “Cám ơn."
Lúc này, mùi gà ăn mày đã tỏa ra khắp phòng, vốn đang đói sôi bụng, các sinh viên ngửi thấy mùi gà liền lập tức đứng ngồi không yên, người ngồi xa một chút còn phải kéo dài cổ mà nhìn sang bên này.

Sau đó, nhìn đĩa thức ăn tiếp theo mà Sở Sở lấy ra, mọi người càng thêm giật mình, đặc biệt khi nhìn thấy trứng xào cà chua, ánh mắt họ càng trợn to.

Quả đỏ cũng có thể dùng để nấu ăn ư? Đây là suy nghĩ hiện đang quanh quẩn trong đầu họ, dù là người có kiến thực rộng rãi như Trình Tiền Khởi và Phương Tử Sênh, thì lúc này ánh mắt của họ cũng dính chặt lấy đĩa trứng xào cà chua với phân lượng không nhiều lắm trên bàn kia không rời.

Chờ sau khi Sở Sở giới thiệu xong tất cả, mọi người vốn đã nhịn không nổi từ lâu ào ào động đũa.

Vì chỉ có một con gà ăn mày, cho nên mỗi người chỉ được chia một miếng, nhưng dù là một miếng, cũng đã đủ để cho người thưởng thức nó nhớ mãi không quên.

Còn củ sen, mướp đắng, cà tím đều là những loại rau củ thuộc giống mới nhất do Y Tây sản xuất, trước đây họ chưa từng được ăn, vì vậy khiến cho nó vốn đã vô cùng ngon miệng nay càng thêm phần quý hiếm, mọi người vừa vùi đầu ăn vừa gật đầu lia lịa, so với bầu không khí náo nhiệt vừa rồi, thì lúc này rất là yên tĩnh, bởi vì tất cả mọi người đều chỉ lo vùi đầu ăn.

Quả đỏ dùng làm cảnh, nhiều người đều biết điều này, nhưng không ai biết là nó còn có thể được dùng để nấu cơm.

Món ăn được nấu với quả đỏ, hương vĩ chua ngọt ngon miệng, hơn nữa còn thêm cả trứng gà mịn màng tươi mới, khiến họ chép miệng không ngừng.

Toàn bộ lực chú ý của Trình Tiền Khởi đều tập trung hết vào quả đỏ, lúc nếm được vị của nó thì ánh mắt càng sáng bừng lên, không chỉ vì món này ngon vô cùng, mà còn vì anh ta đã cảm nhận được cơ hội buôn bán mà nó đem lại.

Quả đỏ có thể dùng để ăn, tạm thời vẫn chưa biết được có thể chế biến thành bao nhiêu món, nhưng chỉ với phương diện tươi mới này thôi, là đã có thể hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người rồi.

Đương nhiên, người có thể nghĩ tới chuyện này không chỉ có một mình Trình Tiền Khởi, là ông chủ của Mỹ Thực Ốc, Phương Tử Sênh cũng bỗng chốc từ đây nhìn ra được cơ hội, lúc này đã bắt đầu tính toán làm thế nào để khai thác thị trường.

"Mọi người đều đã nếm tất cả các món, vậy bây giờ sẽ bắt đầu sang phần bỏ phiếu.” Tất cả món ăn đều đã được thưởng thức xong, Trình Tiền Khởi buông đũa, nói với mọi người đang nước miếng chảy ròng ròng.

Những lời của Trình Tiền Khởi khiến cho bầu không khí náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, nhưng không nói thêm gì nữa.

Trình Tiền Khởi nhìn sắc mặt khó xử của mọi người, tâm lý nói: “Tất cả mọi người hãy dùng máy liên lạc của mình, gửi cho thầy một tin nhắn đi."
Đại khái khoảng năm phút sau, Trình Tiền Khởi buông máy liên lạc trong tay xuống, bình tĩnh tuyên bố: “Đã có kết quả, tổ của Tư Đồ Sở Sở giành chiến thắng."
"A! Sở Sở! Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!" Tiếu Minh Dụ nghe vậy thì vui mừng nắm tay Sở Sở nhảy nhót hoan hô.

Trong lòng Sở Sở cũng rất vui mừng, chỉ là không biểu hiện khoa trương ra ngoài như Tiếu Minh Dụ mà thôi.

Trái lại, Tô Kỳ từ lúc Sở Sở giới thiệu món ăn đã có sắc mặt không tốt, lúc này càng thêm tái nhợt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm hai người.

"Chúng ta thắng, mời ngươi nhớ kỹ ngươi lời hứa." Sở Sở vòng qua Tiếu Minh Dụ đi đến tô kỳ trước mặt bình tĩnh mở miệng nói.

Tô Kỳ ngơ ngác nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Sở trước mặt mình, trong đó không hề có khinh thường, cười nhạo, châm biếm như những gì cô ta đã tưởng tượng.

Chỉ có sự bình tĩnh không một gợn sóng.

Cuối cùng, cô ta không nói thêm lời nào nữa, mà xoay người đi ra ngoài.
----- Hết chương 38 -----.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui