Editor: Fuurin
Tuy đã ngừng động đất, nhưng tiếng gió núi gào thét và tiếng đá tảng lăn trên núi liên tục vọng lại từ xa khiến tinh thần mọi người luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng.
Vậy mà sau nửa đêm trời lại còn tí tách đổ mưa, dù mưa không lớn lắm, nhưng cũng đủ để khiến cho nhóm sinh viên được nuông chiều từ bé này chịu không nổi! Thứ duy nhất có thể che mưa chắn gió là lều trại thì nay đều đã sụp đổ tan nát trong cơn động đất cả rồi, đồ đạc trong không gian chẳng thể lấy ra, tệ hơn là động đất xảy ra khi mọi người đã lên giường nằm nghỉ, nên dù chạy nhanh, thì cũng chẳng được mấy người còn nhớ phải mang theo quần áo, vì thế tình cảnh bây giờ là một đám người co ro đứng trong gió mưa.
Người nhiều, tình trạng xung quanh lại không rõ ràng, nên Trình Tiền Khởi không dám tùy tiện để mọi người di dời trận địa, chỉ có thể liên tục dặn dò bọn họ dùng mọi thứ có thể để che mưa, sau đó dựa vào nhau sát một chút cho ấm, chờ buổi tối qua đi.
Mọi người không nhớ làm cách nào mà họ có thể sống qua được cả đêm nay.
May mà lúc bình minh sắp đến, cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương, mưa rốt cuộc đã tạnh.
Nhưng đến khi ánh sáng rọi xuống, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ! Cả vùng đất bằng phẳng trước đó, giờ đây đã bị đất đá, cây cối bật gốc đổ xuống lấp kín, tất cả đường núi xung quanh đều bị hư hại nặng, phóng mắt nhìn xung quanh chỉ thấy lạnh cả người.
Nhưng dù hoàn cảnh có khó khăn ra sao, thì ít nhất vẫn có một thứ đáng để ăn mừng, đó chính là tất cả bọn họ giờ đây vẫn an toàn đứng đông đủ ở chỗ này.
Sở Sở giơ tay vuốt nước mưa trên mặt đi, tiện thể vắt vắt quần áo trên người một chút, tình trạng của những người khác không khá hơn là bao.
Tâm trạng lên xuống thất thường, sau đó còn mắc mưa, một ít sinh viên thẻ chất yếu một chút, đặc biệt là sinh viên nữa, bắt đầu phát sốt.
Sở Sở sốt ruột vuốt cái trán nóng bỏng của Tiếu Minh Dụ, xem ra, tình hình trước mắt là bọn họ sẽ không có cách nào có thể thoát khỏi tình trạng này ngay được, nhưng những người bị bệnh này không thể chờ nổi.
Từ lúc nghe Tả Lâm báo lại là những con đường gần đây đều bị đất đá bịt lại hết, lông mày Trình Tiền Khởi vẫn chưa giãn ra lần nào, sau khi bàn bạc với những người khác, anh ta lập tức sắp xếp một loạt công việc, đầu tiên là tổ chức một đội chuyên đi đào lều trại đã bị vùi lấp lên, tìm kiếm tận dụng mọi tài nguyên có thể tái sử dụng.
Đội thứ hai, do Tả Lâm dẫn dắt, sẽ đi tìm đường rời núi, vì cả Cơ Giáp và nút không gian đều không thể dùng, chưa biết đội tiếp viện khi nào mới tới, hiện tại chỉ có thể tự mình tìm cách.
Đội thứ ba, là cử một bộ phận các sinh viên khoa nấu ăn có thể chất tốt một chút đi tìm thức ăn, vì chưa biết bọn họ sẽ phải ở lại đây đến khi nào, nên không thể nghi ngờ, việc cấp bách nhất hiện giờ chính là giải quyết vấn đề ăn uống.
Cuối cùng còn phải phân công một ít sinh viên đi chăm sóc những người đang bị ốm nữa.
Ngay cả hiệu phó cũng được Trình Tiền Khởi giao việc cho, đó là để ông ta liên tục thử liên hệ với bên ngoài.
Ông ta đương nhiên rất là vui lòng tiếp nhiệm vụ.
Sở Sở không hề ngạc nhiên khi mình được phân công vào đội ngũ tìm thức ăn.
Đồng hành với nhau tổng cộng có ba mươi một người, trong đó có một người giáo viên dẫn đội và ba mươi sinh viên khoa nấu ăn, trong đó có kẻ thù cũ của cô và Tiếu Minh Dụ - Tô Kỳ, chẵng qua Tô Kỳ không còn sẵng giọng khiêu khích như mỗi khi gặp bọn cô trước đây nữa, chỉ lạnh mặt đi ngang qua cô mà thôi.
Sở Sở là người luôn tuân thủ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên cũng coi như là không thấy cô ta luôn.
Nhưng thức ăn không hề dễ tìm một chút nào hết, đặc biệt là trải qua cơn động đất, phóng mắt nhìn xung quanh, ba mươi người không dám đi quá xa, nhưng mà vùng gần khu trại gần như đã không còn cây cối nào còn sống sót, giáo viên dẫn đoàn quyết trầm ngâm nửa ngày rồi quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Trong lúc những người ở đây đang cố gắng tự cứu bản thân, sống sót chờ tiếp viện, thì việc núi A Tư Thước Cát xảy ra động đất đã khiến cho mọi người trên đại lục Vô Sắc chú ý.
Quay lại thời gian khi xảy ra động đất không lâu sau.
Thật ra lúc xảy ra hiện tượng lạ, toàn bộ Tát Kéo đều cảm thấy mặt đất hơi rung rung, chính phủ Tát Kéo lập tức phái đội thăm dò, khi biết được núi A Tư Thước Cát xảy ra động đất dẫn đến làm thay đổi cả mạch núi, thì họ vừa phái ra đội tiếp viện, vừa báo cáo lên trung ương, dù sao thì đây không phải là việc nhỏ, huống hồ còn có một nhóm sinh viên và giáo viên đang mắc kẹt ở bên trong.
Vốn cấp trên chỉ cho rằng, phái đội chi viện đi rồi thì hoàn toàn không thành vấn đề nữa, nhưng không ngờ, khi đội tiếp viện còn cách ngọn núi khoảng hai mươi kilomet, thì máy móc thiết bị bắt đầu không nhạy, gần thêm chút nữa thì Cơ Giáp hoàn toàn không thể hoạt động.
Vì thế, rất nhanh sau đó, một bản báo cáo nữa được gửi lên chính phủ trung ương, cách không lâu sau bản báo cáo trước.
Sau khi nhận được báo cáo, chính phủ trung ương lập tức mời tất cả các phòng ban chuyên môn đến họp khẩn cấp.
Gần hai giờ sáng Phương Tử Văn mới về nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp Phương Tử Vũ đang vội vàng đi tới, anh chưa kịp chào hỏi thì người đã đi mất dạng.
Có chuyện gì sao? Phương Tử Văn cảm thấy khó hiểu.
Không lâu sau đó, nghi vấn của anh liền được giải đáp.
Nhìn khuôn mặt gượng cười của mẹ, Phương Tử Văn và anh cả Phương tử Uyên liếc nhìn nhau, rồi đi đến bên cạnh mẹ mình ngồi xuống: “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Tử Sênh không sao đâu."
Mẹ Phương miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là không sao rồi.” Sau đó bà vỗ tay Phương Tử Văn: “Được rồi, con về trễ như vậy chắc là mệt lắm, đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tạm thời đừng để ông bà biết."
Phương Tử Văn gật đầu, nhưng trong lòng bắt đầu suy nghĩ liên tục, chuyện gì đã xảy ra ở núi A Tư Thước Cát anh cũng không rõ, nhưng chuyện mà có thể khiến anh hai của anh phải vội vã ra ngoài lúc nửa đem chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Có điều với thân thủ của cậu út nhà mình, Phương Tử Văn thật sự không quá lo lắng cho cậu lắm, nhưng nghĩ đến cô bé kia hiện giờ cũng đang tập huấn ở đó, Phương Tử Văn liền cảm thấy bất an, không khỏi suy nghĩ nhiều.
Giữa trưa ngày thứ hai, khi tin tức được truyền đến tai người dân, bọn họ liền lo lắng muốn chết, nhất là người nhà các sinh viên và phía trường học, thậm chí có người còn nghi là con họ đã lành ít dữ nhiều, có người bắt đầu khóc lóc, tổ chức đoàn thể kéo đến trường đòi công bằng.
"Tử Văn, nghe nói vụ động đất đã gây ra hiện tượng lạ, cậu đã nghe nói chưa?” Dù trong văn phòng chỉ có mình anh ta và Phương Tử Văn, hơn nữa xung quanh còn được cách âm rất tốt, Từ Mạc - người luôn ăn to nói lớn nay lại nhỏ giọng nói.
Đừng trách sao anh ta quá cẩn thận như vậy, vì chuyện này hiện giờ đang được chính phủ phong tỏa rất chặt chẽ mà.
Sau khi Sở Sở tình cờ phát hiện mộc nhĩ, trong quá trình tìm thức ăn, mọi người đều theo bản năng tìm tòi nơi những nhánh cây may mắn còn sống sót, ngay cả một ít cây bị đổ, bật gốc trên mặt đất cũng không bỏ sót, nhưng mọi người chỉ tìm được chưa đầy mười lăm cân mộc nhĩ, còn lâu mới đủ thức ăn cho tất cả mọi người.
Không hiểu sao ở đây tuy có nhiều thực vật, nhưng những cây ăn được lại rất ít, Sở Sở vẫn cố gắng kiếm được càng nhiều thứ càng tốt.
Lúc này họ đã cách khu trại một lúc xa, không còn cách nào cả, khu vực xung quanh không có thứ gì ăn được, nên bọn họ chỉ còn cách mở rộng phạm vi ra xung quanh.
Tìm tòi cả ngày, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng tất cả đã bắt đầu hơi thích nghi rồi.
May thay, sau mộc nhĩ, bọn họ còn tìm được dấu vết của là Trần Thực, nhờ đặc tính có thể giữ được rất lâu của nó, nên mọi người đã ngắt được rất nhiều.
Hơn nữa ở gần đó, Sở Sở còn phát hiện thêm được một mảng cây khoai lang.
Chúng bị lấp bởi nhiều đá vụn linh tinh, nếu không phải Sở Sở tinh mắt phát hiện ra có lá khoai lang nhú ra từ kẽ đá, không chừng mọi người đều bỏ qua nó mất.
Nhờ lúc trước Sở Sở đã làm món khoai lang luộc, nên mọi người đều biết lá khoai lang ăn được, tất cả hợp sức chuyển đá đi chỗ khác, sau đó bắt đầu thu hoạch hết tất cả lá khoai, dây khoai, củ khoai không sót thứ gì.
Đến khi đã thu hoạch khoai xong, giáo viên dẫn đoàn quan sát thời gian, tuey6n bố quay về nơi cắm trại, bởi bọn họ đã ra ngoài lâu lắm rồi.
Đội tìm đường do Tả Lâm dẫn dắt bên kia cũng đang trên đường quay về, đường núi xung quanh đã bị hỏng, bọn họ tìm nửa ngày vẫn không thấy đường nào khác để đi cả.
----- Hết chương 42 -----.