Editor: Fuurin
Khi mọi người đều đã biết rằng số rau dưa đã ngắt về này có thể tự do dung hợp với gia vị mà không cần dùng tinh thần lực, Sở Sở không còn lo lắng gì nữa, liền thoải mái làm việc
Chủng loại rau củ mà A Hắc di dời ra rất đa dạng, Sở Sở nhận được cả trắng, bắp cải, cà chua, dưa chuột, và cả rau chân vịt.
Cô định sẽ làm một phần salad dưa chuột, cải trắng bóp dấm, bắp cải xào và canh cà chua rau chân vịt.
Trước tiên sẽ làm bắp cải xào, Sở Sở cho dầu ăn vào nồi đun nóng lên một chút, sau đó cho ớt bằm nhỏ và phi thơm, chờ đến khi mùi thơm đặc trưng của ớt bay ra, cô tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc ấy, quả là chỉ mới vài ngày không gặp mà như cách ba năm mà!
Ớt đã được phi thơm, Sở Sở liền cho bắp cải đã được rửa sạch và cắt nhỏ vào nồi, đồng thời tăng lửa lên, tới đây không thể không nhắc đến công lao của “phát minh” bếp lò của Sở Sở, trước đây mọi người vốn còn thấy nó chướng mắt, bây giờ khi không dùng được không gian nữa, cuối cùng tất cả cũng đã phát hiện được tính ưu việt của nó!
Thỉnh thoảng Sở Sở lại đảo bắp cải một chút, khi món ăn đã gần chín, cô cho vào một ít muối và dấm, sau đó tiếp tục xào đến khi thật chín mới cho ra đĩa.
Ngửi mùi hương hấp dẫn lảng vảng trong không khí, Sở Sở hài lòng gật đầu, dưới tình huống không có nhiều món ăn kèm và gia vị không được đầy đủ thì hương vị như thế này đã là tốt lắm rồi.
Làm salad đối với Sở Sở chỉ là chuyện nhỏ, cô chỉ mất có mười phút là đã làm xong một tô salad tươi mát ngon miệng.
Hai món còn lại là cải trắng bóp dấm và canh cà chua rau chân vịt cũng được giải quyết nhanh chóng, các món ăn với nguyên liệu đơn giản như thế này không hề gây ra khó khăn gì cho Sở Sở hết.
Các sinh viên trong khoa nhìn thấy chưa đầy một tiếng đồng hồ mà Sở Sở đã làm xong tất cả đồ ăn thì cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Có một vài người kìm lòng không nổi, ngay lúc cô vừa ngừng tay liền bắt đầu lại gần.
Mấy người này muốn làm cái gì vậy?! Đột nhiên có người xông tới khiến Sở Sở phát hoảng, nhìn ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, cô nghĩ thầm, “Không phải là tới ăn mắng đấy chứ?!” Có điều suy nghĩ này vừa mới toát ra, Sở Sở lập tức tự vả bản thân, cô có tài năng gì đâu để mà khiến cho bọn họ nhớ thương chứ.
"Ừm, bạn Sở Sở, tớ có thể hỏi cậu một số vấn đề về việc nấu nướng được không?” Một nữ sinh mặc áo hồng, buộc tóc đuôi ngựa, đứng sát cô nhất, hỏi.
"Đương nhiên là được chứ! Nhưng những thứ tôi biết cũng có hạn thôi, nếu có gì không biết mong cậu bỏ qua cho nhé!” Sở Sở nghe vậy thì ngây người, thì ra là muốn hỏi chuyện cô, nhưng mà sao bọn họ không đi tìm giáo viên trước nhỉ?!
"Không sao đâu, tớ muốn hỏi là những món này đều là do cậu nghiên cứu ra sao? Sao cậu có thể nghĩ ra được chúng thế?” Nữ sinh đó hỏi.
Ặc, không ngờ ngay vấn đề đầu tiên đã bị cứng họng, cô đâu thể nói là học được từ kiếp trước được.
"Ừ thì, cái này…” Sở Sở cẩn thận tìm từ, nói: “Tôi thuộc kiểu người thích ăn món gì, đều muốn tự mình chế biến, cũng rất thích sáng tạo ra món mới, cho nên mỗi lần làm gì lại tích lũy một ít kinh nghiệm, cứ vậy liền thành như bây giờ.” Haiz, hỏi mấy vấn đề thực tế một chút còn dễ trả lời hơn cái này.
Nữ sinh kia tất nhiên không hài lòng với đáp án này, nhưng cô ta nhìn quanh, thấy sắc mặt mọi người vẫn như thường, cũng gật đầu nói: “Cám ơn cậu nha, cậu thật tốt.”
Sở Sở lập tức xua tay, tươi cười nói: “Không có gì mà.” Bị phát thẻ người tốt nữa chứ, đã ngại càng thêm ngại.
Những người còn lại thấy cô có vẻ dễ tính, liền hỏi dồn dập như ong vỡ tổ, phải nghe hết câu hỏi này đến câu hỏi khác từ mọi người, đầu Sở Sở như muốn nổ tung, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì lúc nãy đã không nói từ chối, người tốt quả không dễ làm mà, huhu!
Mãi mới chờ được đến khi tất cả giải tán, Sở Sở chợt thấy Phương Tử Sênh đang đứng cách đây không xa, mỉm cười nhìn cô, thấy mọi người đi hết rồi mới từ từ đi về phía bên này.
"Sao rồi, mọi người đã tìm được chỗ ở cho đêm nay rồi sao?” Hiện tại đã nhìn thấy Phương Tử Sênh khiến Sở Sở rất ngạc nhiên, bình thường lúc này vẫn chưa tới giờ cơm chiều mà, họ không phải làm việc ư?
"Có thầy Tả Lâm dẫn đoàn, hơn nữa còn có người dũng mãnh vô song như tôi đây, mọi việc dễ như trở bàn tay.” Phương tử Sênh được dịp lên mặt.
Sở Sở nghe vậy xém chút nữa bật cười: “Khụ khụ, cậu quả là tự kỷ mà!"
Phương Tử Sênh nhún vai, nói: "Đâu có đâu có, xếp thứ ba mà thôi!” Đứng đầu là ông anh kia của cậu đó!
Sở Sở lập tức cạn lời, giơ ngón cái ý bảo cậu thật trâu bò với Phương Tử Sênh.
"Thức ăn làm xong chưa thế, khụ khụ." Phương Tử Sênh ra vẻ đứng đắn hỏi.
Thật ra đây mới là mục đích chính của cậu có đúng không! Sở Sở thầm nghĩ.
Đã đến giờ cơm chiều, Sở Sở phát hiện những gương mặt đang chờ cơm nơi đây đều rất quen, chờ đến khi món ăn của cô được mọi người tranh nhau lấy hết không còn một miếng, cô không khỏi sinh ra tự hào, còn gì có thể khiến người ta tự hào hơn việc món ăn mình làm ra được mọi người hoan nghênh nữa chứ!
Buổi chiều hôm nay không thể nghi ngờ là vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến mọi người hân hoan, vì chẳng những họ đã tìm được một lượng lớn thức ăn, mà sau khi Tả Lâm dẫn đội quay về còn mang theo tin tức đã tìm được chỗ ở tạm đêm nay.
Có hai thứ này, mọi người không còn lo lắng nhiều nữa.
Sau khi ăn uống no nê, trạng thái tinh thần luôn vây trong căng thẳng của mọi người đã dịu lại, tương phải với cảnh tượng im lìm lúc trước, giờ đây họ đã bắt đầu chia sẻ với nhau về niềm vui sướng khi may mắn sống sót sau tai nạn, thảo luận về việc làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trình Tiền Khởi vẫn luôn chú ý đến tình trạng của các học sinh, lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng.
Sau bữa chiều, mọi người nghỉ ngơi một lúc, rồi Trình Tiền Khởi bắt đầu triển khai cho các học sinh di chuyển tới vị trí hang động, để tránh đêm dài lắm mộng, mọi người nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.
Quá trình di chuyển rất thuận lợi, dù hang động có chút chật, nhưng hiện tại có được một nơi ở đủ để che gió chắn mưa là mọi người đã hài lòng lắm rồi.
Tối nay, tuy rằng ở trong hang động vô cùng đơn sơ, nhưng ngoài các giáo viên và sinh viên phụ trách canh gác, thì những người khác đều nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, từ khi xảy ra động đất, rồi sau đó lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, tất cả đã bị ép đến gần như kiệt sức, đêm nay cuối cùng cũng có thể yên lòng mà ngủ ngon rồi.
Do trận động đất lần này, mà đội cứu viện phải đi bộ tới đây, tuy lộ trình hai mươi kilomet đối với bọn họ chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng vì địa hình dãy núi thay đổi, cho nên việc xác định vị trí trở nên rất khó khăn, ngay cả người dẫn đường đi theo bọn họ cũng không có cách nào, địa hình cả ngọn núi đã biến dạng triệt để bởi cơn động đất, những nơi vốn bằng phẳng nay đều biến thành núi dốc hết.
Vì thế cả đội cứ đi lòng vòng bên ngoài, mãi mà không tìm được lối đi.
Sau khi màn đêm buông xuống, Phương Tử Vũ mới bất đắc dĩ tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ, đóng quân đã ngoại.
Dưới tình trạng không thể sử dụng Cơ giáp như hiện tại, ngàn lần không thể tùy ý hành động vào ban đêm, lỡ như gặp phải thú dữ tấn công, dù có nhiều người đi nữa cũng không thể gánh nổi, bởi vậy mọi chuyện đành gác lại qua đêm nay mới tính tiếp.
Thời tiết của ngày thứ hai sau cơn động đất quả là một trời một vực.
Lần đầu tiên, các sinh viên cảm thấy rằng minh yêu ánh mặt trời ấm áp đến nhường nào, đặc biệt là sau khi phải chịu lạnh suốt đêm vì chăn không đủ phân phát, dù chia nhau dùng chung vẫn không đủ.
Giải quyết xong bữa sáng, toàn thể sinh viên dưới sự chỉ huy của Tả Lâm xuất phát đi tới chỗ có lối đi.
Vượt qua một buổi sáng hành quân gấp gáp, tuy rất mệt, nhưng cuối cùng mọi người cũng đã bắt đầu thích nghi, dọc đường nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Cỡ chiều ngày thứ ba, cuối cùng tất cả cũng đi ra khỏi rừng cây, con đường trước mắt trở nên rộng mở, quang cảnh rừng cây đầy trời xanh ngát nay không còn nữa.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là vách núi đen trước mặt, giống như là mặt đất bị xẻ ra vậy, mặt cắt phẳng lì gọn gàng, từ đây nhìn lại, vách núi kéo dài bất tận, tối tăm đến mức ánh mặt trời chiếu xuống hoàn toàn vô dụng, dường như tất cả ánh sáng đều đã bị hắc ám cắn nuốt.
Nhìn kỹ lại, thì bên trái vách núi là ngọn núi vĩ đại, kế bên vách núi có một con đường rất hẹp, nhìn bề ngang, thì chỉ có thể cho phép một người đi qua mỗi lần mà thôi.
----- Hết chương 45 -----.