Editor: Fuurin
*Ed: Chắc cũng phải vài tháng kể từ bài post cuối tớ post lên đây rồi nhỉ.
Xin lỗi các cậu vì đã lặn mất lâu như thế, công việc của tớ trở nên bận rộn hơn từ nửa cuối năm tới tận bây giờ.
Hiện tại tình hình dịch bệnh phức tạp, nên chúng tớ được phép làm việc tại nhà, vậy là lại có thời gian edit rồi.
Coi như cũng có cái hay của nó ha, còn giúp tớ không phải nghĩ đến chuyện đi đi chơi, đi ra, ngòai nữa.
Hiện tại thì ở yên tại nhà chính là đang giúp đỡ cho đất nước rất nhiều mà.
Hi vọng là những chương truyện của tớ cũng giúp ích được phần nào cho việc giải trí của các cậu.
Cám ơn các cậu vì lâu như vậy vẫn luôn đồng hành và ủng hộ tớ.
Chúc các cậu luôn vui vẻ, nhớ giữ gìn sức khỏe, chúng ta cùng nhau vượt qua đợt dịch này một cách thật an toàn nhé.
Love all ❤️
Thông báo này vừa được đưa ra, lập tức khiến mọi người ngạc nhiên, một vài kẻ có tâm càng hăng say lên diễn đàn của khoa Nấu Ăn ồn ào đòi hỏi việc bình xét phải công bằng công chính công khai.
Thật ra cũng chẳng thể trách được nhiều người có ý kiến với việc tên Sở Sở có trong danh sách bình xét sinh viên ưu tú như vậy, phải biết rằng muốn tham gia được vào kì thi đầu bếp sơ cấp thì trước hết sẽ phải vượt qua được kì thi nhập môn đã, mà tình cảnh kì thi nhập môn này thì quả thật phải dùng bốn từ “đầu rơi máu chảy” mới có thể mô tả chân thực được.
Tỉ lệ đậu chỉ vào khoảng một phần trăm trong tổng số học sinh mà thôi.
Tất cả các sinh viên khoa Nấu Ăn nằm mơ cũng muốn giành được danh hiệu sinh viên ưu tú, vì lúc xét duyệt thì các sinh viên ưu tú đều có thể trực tiếp bỏ qua kì thi nhập môn, tiến thẳng đến kì thi sơ cấp, mặt khác dù có không thể qua được kì thi sơ cấp, thì sau này cũng không cần phải thâm gia lại kì thi nhập môn một lần nữa, đây giống như một giấy đảm bảo vậy.
Càng quan trọng hơn là năm trước danh sách chỉ có một người thôi đã đủ gây nên bao gió tanh mưa máu rồi, huống hồ năm nay bỗng chốc lại thành năm?!
Phương Tử Sênh nói chuyện này với Sở Sở trong khi cô đang vội vàng làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh tại Mỹ Thực Ốc, nghe xong câu chuyện cô thiếu chút nữa đã bóp nát bánh trong tay.
Nói thật, dù trước đây đã nghe loáng thoáng về việc này, nhưng cô không quá bận tâm về nó cho lắm, hơn nữa lúc cô có quyền sở hữu cơ thể này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không hề có ấn tượng về nó, bởi vậy, đến cùng nguyên chủ có đi ăn trộm thực đơn hay là không, cô cũng không quá nắm chắc.
Có điều, đối với một người bình thường mà nói, bỗng nhiên bị chụp lên cái mũ trộm cắp thì thật sự không hề vui vẻ một chút nào, đặc biệt là loại chuyện mà cả thế giới ai cũng biết chỉ có một mình mình không biết như vậy.
"Cậu tính sao đây?" Phương Tử Sênh nhìn Sở Sở đang vừa tức giận vừa buồn bã bên cạnh, hỏi.
Cậu vốn đã cảm thấy cô sẽ không phải loại người như vậy.
Hiện tại, sau khi đã tiếp xúc với cô trong suốt kì nghỉ vừa qua, có hiểu biết nhất định về con người cô rồi, thì cậu càng tin chắc rằng cô sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.
"Còn biết làm gì nữa đây? Đành chờ thôi!" Sở Sở chậm chạp trả lời, sau đó bực bội cầm thìa gõ lên nồi một cái, ngay cả bản thân cô đến giờ còn chưa làm cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện đây này.
Đúng lúc đó, một cái tên bỗng nhiên xẹt qua trong tâm trí cô.
Sở Sở lập tức giật mình, người có khả năng sẽ biết hết toàn bộ sự thật, chắc chắn sẽ phải là Tiếu Minh Dụ!
Nhưng nhớ lại kể từ lần cuối gặp ở phi thuyền, đến nay đều không thấy mặt cũng không thể liên hệ được cậu ấy, Sở Sở lại hoàn toàn ủ rũ.
Vốn là sau khi xuống phi thuyền, cô mới nhớ tới lúc trước khi xảy ra động đất, cô và Tiếu Minh Dụ vẫn còn chuyện chưa nói xong, nên đã liên lạc với cậu ấy ngay, nhưng Tiếu Minh Dụ dường như lại đang muốn tránh mặt cô vậy, lúc rời đi không hề gặp cô tạm biệt, mà máy liên lạc thì cũng trực tiếp khóa luôn.
Phương Tử Sênh nghe vậy liền dùng giọng nói cao vút nói: “Chẳng lẽ cậu muốn mặc kệ chuyện này cứ vậy mà phát triển hơn nữa sao? Cậu phải biết rằng nếu như cậu không có bất kì phát ngôn nào, thì bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng cậu đang cam chịu lời bọn họ nói đó."
Cô cũng muốn là việc gì đó để ngăn chặn lắm chứ! Nhưng vấn đề là cô thật sự không biết gì hết! Người duy nhất hiện tại có khả năng cho cô đáp án thì lại mất tăm, cô thật sự muốn chết quách đi cho xong đây này.
Sở Sở thử tìm tòi lại trong trí nhớ một phen, nhưng vẫn như trước, không hề có chút manh mối nào cả.
"Cẩn thận cái tay đó!" Tiếng kêu của Phương Tử Sênh kéo suy nghĩ của Sở Sở quay lại hiện thực, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống tay mình, thì ra nãy giờ cô vừa suy nghĩ vừa làm việc, thiếu chút nữa đã sơ ý vươn tay vào trong chảo dầu.
Nguy hiểm quá! Sở Sở bị dọa trắng cả mặt, nhanh chóng rút tay về, sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Nếu như mà thật sự nhúng tay vào đó, không chết cũng lột cả lớp da như chơi.
Đúng rồi! Dường như đã nghĩ ra điều gì đó, mắt Sở Sở sáng lên, xoay qua nhìn Phương Tử Sênh chằm chằm.
Phương Tử Sênh bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, cậu cười gượng, hỏi: “Cậu nhìn tôi vậy là có ý gì thế.” Nói xong thì sờ sờ mũi, cậu nhóc này vào lúc hồi hộp hoặc xấu hổ đều sẽ có thói quen sờ lên mũi của mình.
"Tử Sênh, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.” Sở Sở tươi cời nói ra quyết định của mình, thật ra cô muốn nhờ Phương Tử Sênh hỗ trợ tìm Tiếu Minh Dụ, dù sao đi nữa, thì tìm người hỗ trợ vẫn đỡ hơn là để một kẻ lóng ngóng như cô tự mình mò mẫm nhiều.
"Tìm Tiếu Minh Dụ à?" Phương Tử Sênh nhìn cô đầy kinh ngạc, hai người các cô không phải là bạn thân sao? Sao nay lại cần phải thông qua người khác để liên hệ rồi?
"Đúng vậy, từ sau khi đi tập huấn về, máy liên lạc của Tiếu Minh Dụ luôn trong trạng thái không liên lạc được, tôi tìm như thế nào cũng không được, bây giờ việc đang gấp lắm."
"Được, không thành vấn đề." Phương Tử Sênh sảng khoái đồng ý, tìm người đối với cậu mà nói đơn giản như ăn bữa sáng mà thôi.
"Vậy còn việc bình xét, cậu định giải quyết thế nào đây?” Phương Tử Sênh tiếp tục quan tâm, hỏi, cậu biết rất rõ việc bình xét là vô cùng quan trọng đối với một sinh viên khoa Nấu Ăn.
Không được! Phải nói cho anh ba chuyện này thôi! Phương Tử Sênh thầm nghĩ.
"Cám ơn vì đã quan tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết xong vấn đề này.” Sở Sở cảm kích nói, chỉ cần tìm được Tiếu Minh Dụ, biết được tất cả sự tình rồi, thì sẽ không lo tìm không được hướng giải quyết nữa.
Trở về từ Mỹ Thực Ốc đã là mười một giờ đêm, Sở Sở lập tức mở quang não, đăng nhập vào diễn đàn khoa Nấu Ăn, sau đó vào mục topic.
Giờ phút này, khu vực topic vô cùng nhộn nhịp, cô nhìn toàn màn hình đều là topic chửi bới bản thân, cảm thấy rất bất lực, mấy cái tiêu đề topic tô đỏ, gạch chân đủ màu sắc thiếu chút nữa làm cô mờ cả mắt, khiến cô củng bắt đầu hoang mang, không biết bản thân mình có làm ra chuyện gì không thể tha thứ hay không, mà lại khiến mọi người “quan tâm chăm sóc” cô nhiều như vậy nữa.
Sở Sở chọn một vài topic để vào xem, cô phát hiện thật ra nội dung của các topic đa số đều tương đương nhau, hơn nữa rất nhất trí về mục tiêu, đều mong muốn hợp lực đẩy ngã cô xuống.
Những người này đều rất biết lợi dụng lực lượng dư luận, trường học cũng đã phát thông báo nói rằng có sai sót trong khâu đăng ký, dù bên đó đang thể hiện trạng thái lơ lửng chưa thể hiện ý kiến rõ ràng, nhưng cô dùng đầu gối cũng đoán được có khả năng bọn họ sẽ thay thế cô thôi.
Thật ra Sở Sở cũng không quá quan tâm đến việc có được bình xét hay là không, nhưng cô rất sợ bị gán cho cái mác ăn cắp một cách mơ hồ như vậy, đặc biệt là thái độ phía trường học vẫn không hề rõ ràng (không thừa nhận, cũng không phủ nhận), dưới tình huống hoàn toàn không có bất cứ đảm bảo gì, nếu cuối cùng bọn họ lựa chọn thừa nhận, thì cuộc sống hiện tại và sau này của cô sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cô không thể nào gánh vác nổi.
Còn nếu cô muốn giải quyết cho xong chuyện này, thì trước tiên phải điều tra cho ra chân tướng sự việc, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh được.
Sở Sở suy đi nghĩ lại rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra, đành phải tắm rửa rồi đi ngủ.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Sở Sở đã bị gọi dậy, máy liên lạc đặt trên tủ đầu giường vô cùng cần mẫn thực hiện công việc hằng ngày của mình.
"Chào buổi sáng." Sở Sở vẫn nằm xoài ra giường, chui trong ổ chăn, với tay sang cầm máy, nhấn nút.
"Sở Sở, mau lên! Nhanh lên diễn đàn của khoa cậu đi, vào khu topic ấy!” Máy vừa được bật lên thì đối phương bên kia liền gửi qua câu này.
Cô lập tức nghe ra đây là giọng nói của Phương Tử Sênh, giọng cậu nghe vô cùng sốt ruột, liền lật đật bò dậy khỏi giường ngay.
Tắt máy liên lạc đi rồi, Sở Sở mau chóng mở diễn đàn lên.
Vừa vào khu topic, đập vào mắt cô là một topic được đính ngay đầu trang, được in đậm gạch chân vô cùng nổi bật, tiêu đề là: “Chân Tướng Việc Ăn Cắp Là Thế Nào?! Mời Xem Ở Đây!”
Không hiểu vì sao, những topic lên án công khai và những dòng bình luận tố cáo bắt mắt ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất.
Sở Sở cố gắng đè ép cảm giác khó hiểu xuống, nhưng tim cô bỗng nhiên lại đập nhanh hơn khi nhìn vào tiêu đề mới này, ngẩn ngơ nửa ngày cô mới chọn vào đọc nó.
----- Hết chương 51 -----.