Sống Lại Về Một Nhà

Chu Bác Hạo căn bản không có cho Hàn Tư Triết cơ hội để từ chối, chưa tới mười hai tiếng đồng hồ, Hàn Tư Triết lần thứ hai nảy sinh cảm giác tức giận tới mức muốn hộc máu, nhưng nếu bắt anh phải vùng vẫy giống như một cô gái thì Hàn Tư Triết không làm được, mà rốt cuộc làm sao mới có thể thoát khỏi cái tư thế gần như là nhục nhã đối với anh vào lúc này thì Hàn Tư Triết lại không nghĩ ra được cách nào.

Vài ý tưởng chưa hình thành xoay quanh trong đầu, bản thân Hàn Tư Triết còn chưa nghĩ ra thì đã bị Chu Bác Hạo bỏ vào bồn tắm.

Nước ấm bao trùm khắp toàn thân, cơn đau và mệt mỏi trên người gần như lập tức nhận được sự thư giãn, cho dù Hàn Tư Triết vẫn căng chặt thần kinh giờ cũng không nhịn được thả lỏng xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mà khi anh mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Bác Hạo đúng lúc cởi áo tắm trên người xuống, treo ở trên móc phòng tắm. Dây thần kinh vừa mới nới lỏng của Hàn Tư Triết lại lần nữa căng chặt, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không để mình giống như một cô gái bị xâm hại mà bén giọng hét toáng lên: “Cho hỏi cậu đây là…”

“Để tôi tắm giúp cậu.” Chu Bác Hạo còn chưa có thoáng tới mức trần truồng đi long nhong, dưới áo tắm anh ít ra cũng tìm lại quần lót của mình mặc vào. Nhưng khi anh xoay người Hàn Tư Triết cảm thấy cái quần lót này anh mặc hay không cũng chả khác nhau mấy, bởi vì Chu Bác Hạo mặc chính là một cái quần lót tam giác có túi lót màu đen, túi lót phồng to trước mặt hoàn mỹ bao lấy sự kiêu ngạo đàn ông của anh, có vẻ vô cùng to lớn.

Đối với một người cũng từng có bạn tình, cũng đã từng chỉ làm ‘một’ như Hàn Tư Triết mà nói cảnh này vốn cũng không khiến anh có cảm giác khó chịu gì, nhưng nghĩ tới kẻ đầu sỏ làm anh biến thành như lúc này chính là cái tên trước mặt, anh bèn không có cách nào bình tĩnh đối mặt như trước kia được, không kìm được rủ mắt xuống, khẽ quay đầu đi nói với giọng điệu cứng nhắc: “Tôi không có thói quen để người ta tắm cho, mời cậu đi ra ngoài”.

Chu Bác Hạo không để ý tới lời nói của anh, tìm một chiếc khăn lông sạch bỏ vào trong bồn tắm thấm ướt sau đó cầm lên chà vai cho anh.

Hàn Tư Triết tránh đi, nói từ chối lần nữa: “Mời cậu đi ra ngoài!”.

“Lúc này cậu…” lời của Chu Bác Hạo chỉ nói một nửa liền ngừng lại, rồi nói, “Cậu xem như là cho tôi một cơ hội để bù đắp đi vậy”.

Hàn Tư Triết đã hết kiên nhẫn tìm lời gì vừa uyển chuyển lại không làm tổn thương đối phương để từ chối nữa, giơ tay chắn ở giữa hai người, nói: “Xin lỗi, mời ra ngoài”.


Chu Bác Hạo cười cười, lại nắm chặt lấy tay của Hàn Tư Triết bắt đầu dùng khăn lông chà cánh tay cho anh.

Chát!

Hàn Tư Triết hung ác vung tay của Chu Bác Hạo ra, lại không cẩn thận đánh vào trên mặt của Chu Bác Hạo. Vẻ mặt anh hơi thay đổi, sau đó xoay mặt đi, nói lạnh tanh: “Tổng giám đốc Chu, mời ra ngoài”.

Chu Bác Hạo dùng mu bàn tay xoa xoa gò má, động tác trên tay tạm ngừng mấy giây, cuối cùng thế nhưng đứng dậy rảo bước đi vào bồn tắm chen chung một chỗ với Hàn Tư Triết. Diện tích trong bồn tắm không lớn, Chu Bác Hạo đòi chen vào cho bằng được khiến Hàn Tư Triết bị ép tới mức không thể nhúc nhích, anh lập tức liền tính đứng lên đi ra ngoài lại bị Chu Bác Hạo chặn ngang ôm chặt eo không thể động đậy. Hàn Tư Triết gần như sắp trở mặt, nhưng mà anh làm quý ông suốt hai mươi mấy năm, giờ muốn anh đánh nhau với người ta ở trong bồn tắm quả thực là chuyện không tưởng.

Chu Bác Hạo hình như nắm được điểm yếu này của anh, điều chỉnh tư thế của mình, vây anh ở trong ngực mình một bên dùng khăn lông ở dưới nước chà lau đùi cho anh vừa nhỏ giọng nói: “Dù cậu là nam hay nữ nói tóm lại chuyện sáng hôm nay trách nhiệm là do tôi, hiện giờ cậu có gì không khỏe trên người đều là tôi tạo thành. Giờ có thể giúp cậu giảm bớt chút đau đớn nào thì hay chút đó, cậu hãy yên tâm nhận lấy đi”.

Cái gì kêu là giảm bớt đau đớn cho tôi? Rõ ràng là cậu đang tăng thêm đau đớn cho tôi thì đúng hơn! Hàn Tư Triết tức đến mức chỉ muốn đấm một đấm lên trên mặt anh ta, nhưng anh đã chẳng muốn nói thêm một câu gì với người đàn ông ở phía sau nữa, vì thế ngậm chặt miệng cứng đờ người cho tới khi Chu Bác Hạo rốt cuộc tắm sạch toàn thân cho anh.

Mà khi Chu Bác Hạo định duỗi ngón tay về phía sau anh giúp anh móc thứ bên trong ra thì Hàn Tư Triết cuối cùng cũng bùng nổ, anh lập tức đẩy Chu Bác Hạo ra, từ trong bồn tắm đi thẳng ra ngoài, rời khỏi phòng tắm, cũng không quan tâm nước trên người còn chưa lau khô, nhặt quần mình từ trên mặt đất lên bắt đầu mặc vào.

“Thứ bên trong không làm ra sẽ bị tiêu chảy” Chu Bác Hạo chạy ra theo, lẽo đẽo theo sau Hàn Tư Triết nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tôi không giúp cậu nữa, cậu mau vào phòng tắm rửa sạch đi”.

Hàn Tư Triết nhắm mắt, liều mạng đè cảm giác muốn giết người xuống. Toàn thân anh đều cực kỳ đau đớn, nếu nhào tới đánh nhau với Chu Bác Hạo tới cuối cùng người bẽ mặt chắc chắn sẽ là anh. Anh nhắc nhở bản thân nhất định phải nhịn xuống, có gắng quên đi tiếng động ở bên tai, lại nhặt áo sơ mi đã bung sạch nút từ trên mặt đất lên mặc vào trên người.


Chu Bác Hạo chặn ngang giật lấy áo sơ mi của anh vứt vào xó phòng, nói: “Đợi lát nữa tôi kêu người mang quần áo sạch tới đây. Giờ cậu đi phòng tắm rửa sạch….”

Lời của anh ta không thể nói xong, bởi vì Hàn Tư Triết cuối cùng cũng đem nắm tay anh nện vào trên mặt anh ta, tuy cái giá phải trả là mình suýt nữa trật eo, còn lảo đảo một cái té lăng quay ở trên giường.

“Chu Bác Hạo, những việc này có liên quan con mẹ gì tới cậu!” Hàn Tư Triết quát, “Đừng cho là hai ta ngủ với nhau một đêm thì cậu có thể can dự vào cuộc sống của tôi!”.

Chu Bác Hạo dùng đầu lưỡi đụng đụng vào chỗ vừa bị đánh bên trong khoang miệng, lại dùng ngón tay đè đè, cuối cùng cười nói: “Còn tức giận hay không? Nếu cảm thấy cơn tức hơi giảm bớt thì hãy vào phòng tắm rửa sạch một chút đi”.

Hàn Tư Triết xoay người liền đi về phía ngoài phòng, Chu Bác Hạo lập tức chắn ở trước mặt anh.

“Cậu còn tính làm gì!” Hàn Tư Triết nói lạnh lùng.

“Nếu còn giận đánh tôi thêm hai cái cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.” Chu Bác Hạo nói bình tĩnh, “Nhưng xả giận rồi thì hãy đi phòng tắm rửa sạch một chút. Còn nữa, bộ quần áo trên người này không nên mặc, đã bị nước trên người cậu làm ướt hết, tôi sẽ kêu người ta mang quần áo sạch tới đây”.

“Cậu có xong chưa vậy!” Hàn Tư Triết tức giận hét.

Chu Bác Hạo không có nói tiếp, chỉ tiếp tục kiên quyết chắn ở trước mặt anh. Hàn Tư Triết giận tới mức trước mắt trắng toát một hồi, lùi ra sau hai bước suýt nữa đã té ngã. Chu Bác Hạo vội đưa tay đỡ, Hàn Tư Triết hung ác đẩy tay anh ra xoay người vào phòng tắm, rầm một tiếng đóng sập cửa phòng tắm.


Chu Bác Hạo lại xoa xoa chỗ bị đánh trên mặt, cảm thấy hơi lạnh lúc này mới nhận ra dáng vẻ mình vẫn là gần như trần trụi, chỉ mặc có một cái quần lót, run rẩy một cái, chà chà cánh tay mình, tìm điện thoại của mình từ trong đống quần áo dưới đất ra gọi cho trợ lý của mình.

Chu Bác Nghị dẫn Hàn Duyệt trở về nhà họ Chu, vừa vào cửa đã bị mẹ Chu trút một chén canh giải rượu lớn rồi bị đuổi về phòng ngủ, tới khi ăn cơm chiều mới xuống giường, nhưng không có thấy bóng dáng của Chu Bác Hạo trên bàn ăn.

“Anh hai còn chưa về ạ?” Chu Bác Nghị thấy lạ hỏi.

“Bảo là đi nhà bạn” mẹ Chu bưng cho anh một chén canh, lại múc một chén cho Hàn Duyệt, “Cũng chẳng nói là bạn nào, chỉ nói đối phương có chút không khỏe nó muốn đi qua chăm sóc một chút”.

“Bạn nào cần ảnh ở bên cạnh chăm sóc chứ?” Chu Bác Nghị càng cảm thấy lạ hơn, Hàn Duyệt vừa đứng dậy nhận lấy chén canh từ trong tay mẹ Chu vừa nói, “Chắc không phải là bạn gái hay bạn trai gì đó chứ”.

Mẹ Chu lập tức trợn to mắt, nụ cười trên mặt nhìn qua có vẻ hơi khoa trương, “Bác Hạo yêu đương? Sao dì lại không biết?”.

“Chỉ là đoán thôi ạ” Hàn Duyệt vội vã giải thích.

“Nói không chừng là thật đó!” mẹ Chu lầm bầm, chợt từ bên bàn ăn đứng dậy xoay người liền đi về phía trên lầu, “Mẹ gọi điện thoại hỏi trợ ký của nó một cái, cậu ta chắc chắn biết Bác Hạo trong khoảng thời gian này có hiện tượng gì bất thường hay không”.

Sau khi ngủ một đêm ở nhà họ Chu, Chu Bác Nghị đưa Hàn Duyệt về nhà tiện thể chúc tết nhà họ Hàn, vốn là Chu Bác Hạo cũng sẽ đi cùng nhưng mà lúc này anh còn đang bận chăm sóc ‘bạn’ cho nên chỉ có một mình Chu Bác Nghị đi chung với Hàn Duyệt.

Về tới nhà, Hàn Duyệt phát hiện Hàn Tư Triết cũng không có ở nhà, trong lòng cậu vốn không có nghĩ gì nhiều chỉ dắt theo Chu Bác Nghị ở phòng khách chúc tết cha Hàn và mẹ Hàn, bỗng dưng Hàn Tư Mộng từ trên lầu chạy như bay xuống dưới, vọt thẳng tới trước mặt Chu Bác Nghị mở miệng liền hỏi: “Anh Bác Hạo đã về nhà chưa?”.

“Tư Mộng!” Hàn Tư Huy vội vã đứng dậy ôm lấy vai cô em gái mình, “Em còn khó chịu hay không? Lần sau thứ….”


Hàn Tư Mộng dùng sức đẩy Hàn Tư Huy ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Bác Nghị nói, “Anh ấy chưa về, đúng không!”.

Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt hai mặt nhìn nhau, đang không biết phải trả lời như thế nào thì Hàn Tư Mộng đột nhiên khóc rống lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ coi kìa! Hàn Tư Triết anh ta chắc chắn là cố tình! Anh ta biết rõ con thích người ta anh ta còn cố tình đi quyến rũ anh ấy! Hàn Tư Triết suốt đêm không về, anh Bác Hạo cũng không về nhà, bọn họ chắc chắn là qua đêm với nhau! Bọn họ ưm ưm ưm…”

Hàn Tư Huy bịt miệng của cô ta, xấu hổ cười với Chu Bác Nghị sau đó trực tiếp kéo cô ta đi thẳng lên lầu.

Đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này Chu Bác Nghị cũng không tiện ở lâu, vội vã tán gẫu mấy câu liền chào tạm biệt.

Hàn Duyệt đưa anh ra cửa, trước khi anh lên xe liền kéo anh lại, khẽ nói: “Hàn Tư Mộng nói không phải là thật chứ… dù sao tối qua mọi người đều uống say… say rượu loạn người nào đó bên cạnh”.

Chu Bác Nghị hôn hôn mặt cậu, nói: “Muốn biết đến thế? Vậy anh nhất định sẽ hỏi thăm thật kỹ cho em”.

Chu Bác Hạo cho tới tận tối mới về nhà, trở về vội vã ăn bữa cơm cầm vài thứ liền muốn đi tiếp, mẹ Chu giữ chặt anh không buông, kêu anh nói cho rõ ràng có phải là đang yêu hay không. Chu Bác Hạo chỉ là cười cười, nói: “Không cẩn thận làm đau một người bạn, giờ ở nhà cậu ta chăm sóc cậu ta để nhận lỗi mà thôi”.

“Đau gì? Đau lòng đúng không!” mẹ Chu kích động nói.

Chu Bác Hạo chỉ là cười cười, chuyện tiếp theo cũng chẳng chịu nói nữa.

Từ sau bữa tiệc của Mạnh Tường Trăn, Hàn Tư Triết đã không còn quay về nhà lần nào nữa mà là vội vã mua vé máy bay đi chi nhánh ở nước ngoài của Hàn thị, nói là muốn nhân dịp thời gian nghỉ khảo sát thị trường một chút. Mà Chu Bác Hạo cũng đột nhiên ra nước ngoài, mẹ Chu quả quyết là chắc chắn anh đi dỗ người trong lòng của mình, bị cha Chu dè bĩu, chỉ có Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt lờ mờ cảm thấy người thừa kế của hai gia đình cùng lúc ra nước ngoài bên trong đó dường như có điều gì bí ẩn.

Kỳ nghỉ tết âm lịch bảy ngày chớp mắt đã trôi qua, sáng sớm hôm mồng tám Hàn Duyệt liền gấp gáp thu dọn hành lý đi theo Chu Bác Nghị cùng nhau lên máy bay bay về phía Nam Đảo tiếp tục quay phim truyền hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận